NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 434

- Thôi đừng chạy nữa, Luisa Santiagô – người ấy nói – Chúng đã giết

mất anh ta rồi!

*

* *

Badađô San Rôman con người dắt cô vợ mới cưới về trả mẹ vợ ngay

đêm tân hôn, đến thị trấn này lần đầu tiên vào tháng Tám năm trước đó, tức
sáu tháng trước khi tổ chức lễ cưới. Trên chuyến tàu hàng tuần anh ta đến
cùng mấy chiếc rương lớn chứa đầy giấy bạc căng phồng dưới những nút
dây da và những vòng sắt khóa chặt. Khoảng ba mươi tuổi nhưng trông trẻ
hơn, ngang lưng một chiếc thắt lưng hẹp bản bằng da bò, đôi mắt vàng
hung, làn da hung nóng bởi sức nóng của diêm tiêu. Hôm đến anh ta bận
chiếc áo bludông ngắn một chiếc quần ống hẹp, cả quần lẫn áo đều thuộc
loại da dê chính cống, và một đôi găng da sơn dương cùng màu. Mađalêna
Ôlivê cùng đi chuyến tàu với anh ta không một phút nào rời mắt khỏi anh,
nói với tôi: “Trông hắn giống như một tên ái nam ái nữ. Và thật đáng buồn
thấy hắn ngồi trước mặt ra sức phết bơ rồi cứ thế ngấu nghiến ăn”. Không
riêng Mađêlêna Ôlivê nghĩ như vậy, và cũng chẳng phải cô là người cuối
cùng nhận thấy rằng Badađô Rôman không phải con người gặp lần đầu tiên
có thể hiểu được.

Trong bức thư gửi về trường trung học cho tôi hồi cuối tháng Tám mẹ tôi

ngẫu nhiên có viết một câu: “Vừa mới đến thị trấn ta một con người khá lạ
lùng”. Trong bức thư sau mẹ tôi viết: “Con người lạ lùng ấy tên là Badađô
San Rôman. Tất cả mọi người đều nói rằng anh ta rất thú vị, nhưng mẹ
không thấy anh ta thú vị ở chỗ nào”. Không một ai hiểu anh ta đến thị trấn
này làm gì. Với một vài người nào đó đã không kìm được ý định hỏi anh ta
điều đó, trước lể cưới ít lâu anh ta trả lời: “Tôi đi làng này sang làng khác,
thị trấn này sang thị trấn khác cốt tìm một người để lấy làm vợ”. Đó có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.