NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 477

Badađô San Roman. “Anh chàng Badađô đáng thương”, người ta thường
nhắc đến anh như vậy nhiều năm sau. Nhưng lúc đó thật không ai nhớ đến
anh ta, mãi đến hôm trăng lặn, tức thứ Bảy sau đó, khi ông Xiúts goá đến
kể với ông thị trưởng rằng đã trông thấy một con chim sáng như lân tinh
vẫy cánh bay trên nóc ngôi nhà cũ của ông, và ông cho đó là hồn của vợ
ông đến để gọi hồn ông. Ông thị trưởng liền vỗ tay lên trán, nhưng không
phải vì thứ linh hồn mà ông già goá trông thấy.

- Mẹ kiếp – ông kêu lên. – Thế mà mình đã quên béng mất anh chàng

đáng thương ấy.

Ông dẫn một đội tuần tra leo lên đồi, thấy chiếc xe để trần không căng

mui vẫn đậu trước ngôi nhà. Trong phòng ngủ có ánh sáng le lói, nhưng gọi
không thấy ai trả lời. Ông bèn cho phá cửa bên rồi rảo bước qua bốn gian
phòng lờ mờ ánh trăng cuối tuần chiếu vào. Ông thị trưởng kể với tôi: “Mọi
vật dường như lung linh dưới nước”. Badađô San Rôman quần kiểu mới, áo
sơ mi lụa, chân trần, đương nằm trên giường vẻ ngơ ngác y như lúc Pura
Vicariô trông thấy anh ta buổi rạng sáng ngày thứ hai. Trên sàn lăn lóc một
số chai không, và rất nhiều chai rượu chưa mở nút để ngay cạnh giường.
Nhưng không thấy một chút dấu vết của thức ăn. Bác sĩ Điônisiô Igoaran,
người đến cấp cứu cho anh ta, nói với tôi: “Anh ta bị ngộ độc rượu đến tột
độ đấy”. Nhưng chỉ vài tiếng đồng hồ sau anh tỉnh lại, và đến khi tỉnh hẳn
anh liền đuổi tất cả mọi người ra khỏi nhà theo cách lịch sự nhất của anh.
Anh nói:

- Xin đừng ai quấy rầy tôi. Ngay cả bố tôi với những đồ nghề cựu binh

lão luyện cũng xin đừng đến.

Bằng một bức điện khẩn ông thị trưởng báo cáo quang cảnh đó với tướng

Pêtrôniô San Rôman, nhắc lại cả nguyên văn câu cuối cùng của Badađô.
Tướng Pêtrôniô San Rôman phải nghe theo răm rắp ý muốn của con trai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.