NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 495

ta. Bêđôda lại quay ra bến tàu, vừa đi vài bước nghe thấy tiếng gọi mình từ
cửa hàng của Clôtinđê Armanta. Pêđrô Vicariô đứng ở trước cửa, mặt xanh
tái, đầu tóc bù rồi, áo sơ mi phanh ra, tay áo xắn đến khuỷu, tay cầm con
dao thô sơ rèn bằng thép của một lưỡi kiếm. Dáng điệu của anh ta tự dưng
trở nên hỗn xược khác thường ngày, và đó chẳng phải là thái độ duy nhất
biểu lộ rằng đến phút cuối cùng anh ta vẫn mong cho mọi người ngăn cản
anh ta đừng gây ra tội ác. Anh ta hét:

- Cristô! Hãy báo cho Santiagô Nasar rằng chúng ta chờ ở đây để giết nó

đấy.

Cristô Bêđôđa cũng đã giúp Pêđrô ngăn anh ta đừng làm việc đó. Anh

nói với tôi: “Nếu tôi biết bắn súng, Santiagô có lẽ còn sống”. Nhất là anh
đã nghe nói đến sức công phá của một viên đạn chì.

Bêđôda thét lên: – Ta bảo cho mà biết, anh ấy có đeo khẩu Magnum bắn

xuyên thủng một cỗ máy đấy.

Nhưng Pêđrô Vicariô biết điều Bêđôda nói đó không đúng. Về sau Pêđrô

kể với tôi: “Không bao giờ Santiagô Nasar đeo súng khi không mặc quần
áo cưỡi ngựa”. Nhưng dầu sao anh ta cũng đề phòng việc đó khi hai anh em
anh ta quyết định rửa sạch danh thơm trinh tiết của cô em gái.

Anh ta cũng thét lại: – Những tên chết rồi còn bắn gì nữa.

Pablô Vicariô lúc đó xuất hiện trước cửa. Anh ta cũng xanh xám như

người em, và vẫn mặc chiếc áo đám cưới, tay cầm con dao còn bọc gọn
trong tờ báo. Cristô Bêđôda kể với tôi: “Nếu không có vụ này, chẳng bao
giờ tôi phân biệt ai là Pêđrô, ai là Pablô trong hai anh em nhà đó”. Clôtinđê
Armanta đứng đằng sau Pablô Vicariô gào lên với Cristô Bêđôda hãy đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.