NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 65

- Ông làm sao vậy – bà hỏi.

- Tôi nghĩ về thân phận một người đầy tớ sống nhờ đồng lương hưu –

ngài phỉnh – Trong năm mươi năm tới khi chúng ta mồ yên mả đẹp rồi thì
cái con người khốn khổ ấy vẫn còn phải chịu đựng bao đau đớn vào tất cả
các ngày thứ Sáu để trông chờ đồng lương hưu, niềm vui của mình.

“Một điềm gở”, bà vợ nói “Điều đó chứng tỏ ông muốn an phận thủ

thường rồi”. Bà tiếp tục ăn món bánh đúc ngô của mình. Nhưng một lát
sau, bà vợ nhận ra chồng mình vẫn chưa hay biết gì.

- Giờ đây, việc ông cần phải làm là hãy tận hưởng món bánh đúc ngô.

- Rất ngon – ngài đại tá nói – ở đâu ra món này?

- Ở chỗ con gà – bà vợ trả lời – Các chàng trai mang tới cho nó rất nhiều

ngô. Chẳng là vì các cậu ấy muốn chia sẽ với chúng mình mà. Cuộc đời là
thế.

- Đúng thế. Cuộc đời là cái tốt đẹp nhất đã được sáng tạo ra.

Ngài nhìn chú gà chọi đang bị cột chân vào bếp và lần này, ngài cảm

thấy nó khác hẳn. Bà vợ cũng nhìn nó.

- Chiều nay tôi phải lấy gậy để tống cổ bọn trẻ con đi. Ông có biết

không, chúng nó mang tới một con gà mái già để lấy giống đấy!

- Đây chẳng phải là lần đầu tiên. Tại các làng người ta đã từng làm như

vậy đối với đại tá Aurêlianô Buênhđia. Những cô gái mơn mởn được mang
đến cho ngài để lấy giống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.