NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 70

Ngài đại tá đã quen với những lời thoá mạ ấy.

- Chúng ta đã làm tròn bổn phận của chúng ta rồi! – Ngài nói.

- Còn bọn họ thì cứ việc thu một ngàn pêxô hàng tháng trong hai mươi

năm liền tại nghị viện, bà vợ day lại. Ông không mở mắt mà xem ông bạn
của chúng ta, đông Xabát ấy, đã xây một ngôi nhà hai tầng mà vẫn không
chứa hết bạc. Khi tới cái làng này ông ta chỉ là một gã bán thuốc rong với
con rắn sống quắp cổ đấy.

- Nhưng mà ông ta đang chết vì bệnh đái đường.

- Còn ông thì đang chết đói. Có thể ông mới hiểu cho rằng danh dự

không ăn được.

Ánh chớp làm cho bà ta câm bặt. Sấm nổ tung ở ngoài đường, văng vào

trong tường rồi lăn lông lốc ở dưới gầm giường như vốc đá có ai ném vào.
Bà vợ nhảy ngay lên giường chui vào màn tìm chuỗi tràng hạt.

Ngài đại tá cười:

- Chỉ tại vì bà không chịu phanh cái lưỡi lại – ngài nói – Luôn luôn tôi

bảo bà rằng trời lúc nào cũng phù hộ tôi.

Nhưng thực ra, ngài cảm thấy cay đắng quá chừng. Một lát sau, ngài tắt

đèn rồi đăm chiêu suy nghĩ trong bóng tối, cái bóng tối thỉnh thoảng bị ánh
chớp loé lên chém vụn ra. Ngài nhớ làng Macôngđô. Ngài đại tá đã chờ đợi
mười năm để những lời cam kết tại Néclăngđia được thực hiện. Vào một
trưa hè oi bức, ngài nhìn thấy một đoàn tàu hoả màu vàng phủ đầy bụi. Đàn
ông, đàn bà, súc vật, tất cả đều mệt lử, ngột ngạt, đứng, ngồi chật ních trên
những toa tàu ấy. Đó là cơn sốt chuối. Chỉ trong vòng 24 giờ đồng hồ cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.