NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 118

“Vậy ngươi thích kiểu người thế nào?”

“Ta thích a, so với ngươi thì cao lớn hơn, so với ngươi thì đẹp trai hơn,

có tiền có quyền, có thể một tay che trời, thế nào, Phong Gian, tự biết xấu
hổ chưa?” Diệp Lạc ngẩng đầu lên, mắt nhìn hắn.

Phong Gian Ảnh thực còn thật sự tự hỏi trong giây lát, nghiêm mặt nói,

“Công tử, ta biết ngươi thích ai!”

“Là ai?” Như vậy cũng có thể biết? Diệp Lạc tò mò.

“Thái tử điện hạ a!”

“Phốc!!!” Diệp Lạc chút xíu bị sặc nước miếng của mình, nhảy dựng vài

bước ra xa như nhìn thấy quỷ, “Hả, thái tử?”

“Đúng vậy, cao lớn đẹp trai, có tiền có quyền, dưới một người, trên vạn

người.” Phong Gian Ảnh gật đầu, “Ta nghĩ thật lâu mới nghĩ ra so với ta
hắn tốt như vậy. A! Tiểu Diệp Diệp, ta rốt cục biết vì sao ngươi cứ nhằm
vào hắn, thì ra không phải là không vừa mắt mà là rất vừa long nha?” Vừa
nói vừa liên tục gật đầu, “Cũng phải, có một số người cách thức thích người
ta hơi kỳ quái một chút, càng thích càng muốn bắt nạt.”

“Ngừng!” Diệp Lạc làm thủ thế ngăn lại, “Ngươi yên tâm, cho dù khắp

thiên hạ trai gái chết hết, ta cũng không thích hắn.”

“Ừm, ta đã biết.” Phong Gian Ảnh nghe lời.

Diệp Lạc còn chưa kịp thở ra lại bị câu tiếp theo của hắn làm bị sặc,

“Người khắp thiên hạ chết sạch, ngươi cùng thái tử cũng chết, còn thích thế
nào? Ngươi không cần phải nói, ta đều hiểu, thì ra là có chết cũng phải ở
bên cạnh hắn, chấp niệm như thế, thật cảm động trời cao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.