NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 144

Diệp Lạc thở phì phì vọt vào, ngồi ở ghế đối diện, nhìn chằm chằm vào

gia gia nhà mình.

Diệp Cạnh bị nàng trừng mắt nhìn run cả người, hơn nữa xem ra xác

thực nàng tức giận không nhẹ, đành phải buông bút trong tay, “Làm sao, tức
lớn vậy à?”

“Gia gia, cháu hỏi ông, có phải ông nói chuyện trước kia về cháu ra

trước mặt hoàng đế hay không?”

Diệp Cạnh nhất thời có chút chột dạ, “Ha ha, không phải ta nói ta có đứa

cháu gái ngoan sao? Tùy tiện nói chuyện phiếm hai câu.”

“Nói chuyện phiếm? Ngài cùng hoàng đế nói chuyện phiếm cái gì?”

Diệp Lạc sắp khóc, “Giờ thì tốt rồi, bị lão hoàng đế kia nhớ thương, cháu
làm sao có thể sống yên ổn.”

“Lạc Lạc, cháu đang nói cái gì?” Diệp lão ông trái tim cũng run lên.

“Cháu dám khẳng định lão hoàng đế kia nhất định có dã tâm phá huỷ

cháu.” Diệp Lạc một chưởng đập lên bàn.

Trái tim Diệp lão ông cũng kịch liệt chấn động, “Lạc Lạc, không phải ý

cháu là hoàng đế coi trọng cháu chứ?” Nếu là vậy thật thì ông thật muốn
khóc rồi, tên Tiểu Bách Tử đáng chết kia so với tuổi cha nó cũng không
kém nhiều lắm, dám động tới cháu ông, ngày mai ông phải đi liều mạng với
ngươi.

“Đúng vậy!” Diệp Lạc nghiến răng nghiến lợi.

“Quả thật là như vậy?” Diệp Cạnh cũng một chưởng đập lên bàn,

“Rầm!” một tiếng, cái bàn đáng thương gãy trên mặt đất tuyên cáo sinh
mệnh chấm dứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.