NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 169

Nghĩ đến đây, không khỏi âm thầm bật cười, hắn không biết còn chưa

tính, nhưng người thông minh như tên Kinh Hồng tinh quái kia cũng không
nghĩ ra, nói ra hắn cũng không phải người buồn bực nhất!

“Thái tử, ngài cũng tới tham gia tiệc thành thân của thất hoàng tử?”

Quân Hoằng này ghế chủ thì không ngồi lại đi an vị ở bên cạnh Diệp Lạc
khiến nàng thật sự là không biết nói gì thêm.

Quân Hoằng liếc mắt nhìn nàng một cái, “Hiện tại bản cung muốn ngồi

ở đây.” Ngụ ý là sao ngươi lại hỏi ngây thơ như vậy.

Diệp Lạc khụ khụ hai tiếng, “Thái tử ngài không thấy là không được tự

nhiên sao?”

“Không được tự nhiên cái gì?”

“Dù sao thất hoàng tử phi suýt chút nữa trở thành thái tử phi của ngài!”

Quân Hoằng buông chén trà, quay đầu bình tĩnh nhìn nàng.

Diệp Lạc kỳ quái sờ sờ mặt mình, “Làm sao vậy?”

Quân Hoằng nhìn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, khuôn

mặt tuấn tú trở nên rạng rỡ, “Diệp Tri, người kia quả nhiên là ngươi.”

Diệp Lạc hận không thể cắn đứt lưỡi mình, thì trách vừa rồi thất thần,

giờ phút này trạng thái của nàng cũng không tốt lắm khiến tử thái tử túm
được sơ hở. Đành phải cười cười, chỉ về phía trước, “Điện hạ, vi thần đi
kính rượu thất hoàng tử.” Bưng chén rượu lên định bỏ chạy.

Quân Hoằng nhanh tay túm lấy vạt áo của nàng, môi tiến gần bên tai

nàng, “Ngươi cũng biết, ngọc bội này là do bản cung giữ, nếu có người cầm
lấy nó thì sẽ là thái tử phi của bản cung.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.