NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 170

Diệp Lạc đè thấp thanh âm, “Vậy có người cầm ngọc bội này đến Đông

cung, vì sao điện hạ không cho nàng làm thái tử phi?”

Quân Hoằng nhếch miệng, “Không phải nàng lấy của bản cung. Người

đoạt ngọc bội từ tay bản cung là ngươi, Diệp Tri.”

Diệp Lạc nhất thời cảm thấy hàn ý sau lưng như dâng lên, chẳng trách

thái tử ngần này tuổi mà ngay cả một cơ thiếp cũng không có, hay hắn là
đoạn tụ?

Có lẽ ý niệm trong đầu rất kinh hãi, nàng trợn tròn mắt, thanh âm cũng

hơi run, “Ngươi, ngươi, ngươi……” Dù nàng kiến thức rộng rãi trong
khoảng thời gian ngắn cũng không thể dễ dàng nói nên lời.

Quân Hoằng buông nàng ra ngồi ngay ngắn, “Nếu là Diệp thị lang, bản

cung không ngại thử một lần.” Lời này của hắn không hề nói nhỏ đi, mọi
người chung quanh đều nhìn sang suy đoán đề tài hai người đàm luận.

Diệp Lạc cơ hồ là kéo Phong Gian Ảnh chạy trối chết, bưng chén rượu

đi đến trước mặt Quân Nặc, tay vẫn còn hơi run.

“Diệp thị lang, ngươi làm sao vậy, có phải do rượu quá nồng, bị say?”

Trên mặt Quân Nặc hiện lên chút lo lắng, đưa cái chén trong tay ra, “Đây là
đường lê thủy, ngươi uống một chút đi.”

Cái chén kia trong suốt sáng loáng in hình rồng bay xung quanh, rõ ràng

là đồ vật của hoàng gia, Diệp Lạc nào dám nhận đành phải nghiêng người
tránh đi, “Có thể là hôm nay gió thổi quá lớn, đa tạ thất hoàng tử quan tâm.”

Bàn tay Quân Nặc giơ chén giữa không trung dừng một chút, lại dường

như không có việc gì mà thu hồi, quay đầu gọi thị vệ bên người, “Mau
mang đem chiếc áo choàng mới của ta lấy cho Diệp thị lang.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.