NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 205

Vi Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy Quân Hoằng thoáng

nhíu mày, đành phải tâm không cam tình không nguyện mà ngậm miệng,
tiếp tục dùng ánh mắt giết người.

Mặt trời ngã về tây, ánh nắng cuối chiều sắp tắt.

Diệp Lạc hai tay chống mặt, ghé vào phía trước cửa sổ ngơ ngác nhìn ra

xa. Ánh sáng mờ chiếu vào khuôn mặt nàng lộ ra sự mê ly dụ hoặc.

Quân Hoằng mở mắt là thấy cảnh tượng như vậy, như thực như mơ,

trong khoảnh khắc không rõ mình đang tỉnh hay vẫn ở trong mộng, “Diệp
Tri!” Hắn gọi một tiếng.

Diệp Lạc quay đầu lại, hai mắt sáng ngời, cười sáng lạn, “Ngươi tỉnh.”

Nàng vội vã chạy tới nhìn kỹ sắc mặt của hắn, “Bây giờ trông đỡ hơn

nhiều rồi, ngươi không có việc gì chứ, có thấy choáng váng đầu hay khó
chịu gì không?”

Quân Hoằng lại nhắm hai mắt lại.

“A? Còn khó chịu sao!” Một đôi tay chạm lên trán hắn, mềm mại mang

theo xúc cảm tinh tế, “Ta đi gọi Giản Phàm đến.”

Cảm giác sự mềm mại muốn rời đi, Quân Hoằng theo phản xạ giữ bàn

tay trên trán lại.

Tay nàng mềm mại không xương, nội tâm Quân Hoằng hơi hơi nhảy

dựng, hắn mở mắt ra ánh mắt trong trẻo dọa người, “Đây không phải
mộng?”

Trong ấn tượng Diệp Tri chưa từng đối đãi với hắn bằng vẻ mặt ôn hoà

như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.