NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 414

Hắn ôm nàng, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, mùi hương trên người hắn,

thanh nhã như trúc xanh khiến người khác an tâm.

Hắn cũng không cao lớn lắm, lúc ôm nàng đến khách sạn còn hơi thở

hổn hển. Nhưng mà không biết vì sao, đã ba ngày nàng không chợp mắt từ
khi bị lừa bán đến kỹ viện, lại có thể thả lỏng tinh thần mà ngủ.

Khi nàng tỉnh lại thì phát hiện mình đang di chuyển, cuống quít mở mắt

ra, mới thấy là nàng nằm trong xe ngựa. Vội vàng xốc màn xe lên, công tử
ngồi ở vị trí xa phu quay đầu lại, trên khuôn mặt tuấn dật phi thường là nụ
cười ôn hòa: “Tỉnh rồi à? Trong xe ngựa có đồ ăn, tự chiếu cố mình.”

Y phục trên người nàng đã được đổi, nàng túm chặt y phục, cắn chặt

môi dưới.

Vị công tử kia cười cười: “Là lão bản nương đổi y phục và bôi thuốc cho

ngươi, yên tâm đi.”

Nàng nhìn hai bên đường, lại nhìn hắn, vậy mà hắn lại hiểu được ý nàng,

nói: “Chúng ta phải đi Hàm Dương, đường không dễ đi, ngồi trên xe ngựa
không được thoải mái lắm.” Nói tới đây, bộ dáng có chút ngượng ngùng:
“Ta lạc đường.”

Nàng hơi hơi hé miệng, lại ngồi lại trong xe ngựa.

Sau đó, nàng mới biết được, công tử không đi đường lớn không phải vì

lạc đường, mà vì hôm trước hắn ra tay quá nặng, trong kỹ viện có mấy
người bị trọng thương đã chết.

Mà ngày đó, là lần đầu tiên trong đời công tử giết người.

Mấy ngày sau, nàng vẫn không nói một lời, không chịu nói lai lịch của

mình, cũng không nói nơi mình muốn đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.