NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 415

Công tử chiếu cố nàng rất tốt. Mà nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới một

nam tử lại có thể cẩn thận như vậy, ngay cả khi nào nàng cần uống nước,
khi nào cần đi ngoài hắn đều biết. Xe ngựa cứ đi một thời gian, hắn sẽ bảo
nàng xuống dưới đi lại, sau đó xoay người cách nàng một khoảng.

Hai người đồng hành bảy tám ngày, trong một lần công tử bưng nước

rửa mặt đến cho nàng, nàng rốt cục mở miệng: “Công tử, nếu, ta là nói nếu,
tương lai ngươi cưới nữ tử ngươi yêu làm vợ, nhưng nếu nàng chết, ngươi
có cưới người khác không?”

Công tử sửng sốt, không hỏi vì sao nàng lại hỏi vấn đề không đầu không

đuôi này, chỉ nghĩ nghĩ rồi trả lời nàng: “Lúc nàng còn sống, ta nhất định
không hai lòng. Nhưng nếu nàng đã mất, ta có lẽ sẽ dùng cả đời để hoài
niệm, nhưng không thể cam đoan không có một người khác đi vào lòng ta.
Mấy chuyện này, không thể chắc chắn được.”

Nàng chậm rãi cúi đầu, ôm đầu gối suy nghĩ.

Công tử cũng không tiếp tục với vấn đề này, mà nhìn nàng một lúc mới

nói: “Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu nào?”

Trong mắt có hơi nước bay lên, nàng kìm nén không cho nước mắt chảy

ra: “Ta không có nhà, công tử lấy cho ta một cái tên đi.”

Phụ thân đã muốn cưới Vương phi mới, không cần nàng nữa, nên nàng

không có nhà.

Công tử nhẹ nhàng thở dài: “Tiểu cô nương phải cười nhiều mới đáng

yêu. Yên Nhiên, ngươi lấy tên là Yên Nhiên đi!”

“Ta không phải tiểu cô nương, ta mười năm tuổi rồi.”

Trên mặt công tử xuất hiện nụ cười: “Được, ta đã biết, Yên Nhiên tiểu

thư.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.