NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 916

Mặt trời chạy từ chính giữa về phía tây. Một tiếng “Phá!” chói tai mang

theo bụi đất bay lên không trung. Diệp Lạc và Tang Du sóng vai xông ra,
mấy phủ binh đi sát phía sau.

Diệp Lạc xoay người đi, thở ra.

Tào Võ và Khương Tán đi ra, ôm quyền, cùng nói: “Diệp tướng!” Chỉ

một câu này đã đủ biểu lộ sự tán thành về thân phận và năng lực của Diệp
Lạc.

Khương Tán nói: “Bây giờ ta đã hiểu được, vì sao lúc trước Diệp Nhất

nói, bất luận con đường phía trước thế nào cũng không ngại sống chết.”

Diệp Nhất! Nước mắt Diệp Lạc kìm nén đã lâu, rốt cuộc cũng tràn mi.

Rất nhiều năm trước, dưới tàng cây hạnh ở sau núi Diệp phủ, một nam

hài mặc đồ xanh bằng vải bố bất mãn nhìn nàng: “Ta không muốn gọi là
Diệp Nhất. Thật khó nghe.”

“Gọi là Diệp Nhất, thì chính là phủ binh thứ nhất của Diệp gia mà!”

“Thật sao?” Ánh mắt hoài nghi ánh mắt.

“Ừ.” Giọng điệu vô cùng chắc chắn.

“Vậy được rồi ta là Diệp Nhất.”

Mười năm sau, cũng ở chỗ đó.

“Diệp Nhất, ngươi đi bảo vệ ca ca đi!”

“Tiểu thư, ta muốn làm việc ở bên ngoài với Tinh Dương.”

“Chỉ có giao ca ca cho ngươi bảo vệ thì ta mới yên tâm được. Diệp

Nhất, ngươi là phủ binh thứ nhất của ta mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.