NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 917

“Vậy được, tiểu thư.”

…….

Mà hôm nay, không còn được nghe hắn nói: “Vậy được!” nữa rồi. Cũng

không còn sự đắc ý, vui sướng nho nhỏ khi dụ dỗ được Diệp Nhất nữa rồi.

Diệp Nhất, Diệp Nhị, còn nhiều phủ binh Diệp gia nữa, đều ngủ say rồi,

không thể nhìn thấy nữa.

Diệp Lạc ngồi sụp xuống, che mặt gào khóc.

Quân Hoằng đi đến, lại bị Tang Du ngăn cản: “Để nàng khóc đi, khóc

xong thì sẽ tốt hơn.”

Quân Hoằng nhìn hắn một cái, hắn nói: “Năm trăm phủ binh kia giống

với bọn Diệp Nhất, đều lớn lên với tiểu thư.”

Mặt trời xuống núi, làm cho cả một vùng rộng lớn này có vẻ thê lương.

Mấy vạn đại quân, mặc ngân giáp trên người, im lặng đứng đó. Tiếng

khóc của nữ tử trong sân, nghe mà thấy lòng chua xót.

Thành Phụng Định đã an toàn, nhưng tình thế trong nước vẫn ác liệt như

cũ. Ngày hôm sau, Quân Hoằng đã về trung bộ của Sùng Hưng.

Chỗ biên giới với Hoa Gian Quốc, không thể không có binh lính canh

gác. Diệp Tinh Dương bị thương nặng chưa khỏi hẳn, mấy thị trấn ở biên
quan cũng bị tàn phá nặng nề. Dưới tình thế này, Diệp Lạc không thể đi
được.

Hổ Bí Doanh dũng mãnh thiện chiến, tiến công tốt, phòng thủ không

giỏi, đi theo Quân Hoằng sẽ phát huy được ưu thế hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.