NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 972

“Đúng.” Diệp Lạc trả lời sạch sẽ gọn gàng.

“Được, ta và Vi Kỳ lập tức về kinh thành.” Chỉ cần xác nhận điều này là

đủ rồi. Về phần quốc gia đại sự, Hoàng Thượng tin thì Chiêm Xuân hắn
cũng tin.

Trên Thương Vụ Môn, vẫn bị mây mờ bao phủ như trước, cỏ cây vẫn

như xưa. Cho dù nàng đã rời khỏi đây hai năm, nhưng vẫn thấy những việc
trong mười năm đó, chỉ như mới hôm qua.

Sân luyện võ này, lúc nàng mới đến, không đánh lại các sư huynh thù

nàng giả khóc, đánh lén, khiến trên sân tràn ngập tiếng cười, tiếng kêu. Sư
phụ nói, sau khi nàng đến đây thì sân luôn võ giống như chỗ vui chơi của
nàng vậy.

Trong phòng luyện viết, còn mơ hồ nhìn thấy những chữ lung tung mà

nàng viết lên trong lúc nghịch ngợm. Sợ sư phụ trách phạt nên mấy vị sư
huynh phải thay phiên nhau múc nước lau tường. Kỳ thật lau cũng không
hết, mà sư phụ cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt bỏ qua.

Còn có, phòng của nàng, là nơi xinh đẹp nhất Thương Vụ Môn. Các sư

huynh nói là chỉ có mỗi một sư muội, đương nhiên phải trân trọng rồi. Cái
gì đẹp nhất, tốt nhất thì đều mang đến phòng nàng.

Tất cả vẫn còn rõ ràng trong mắt.

Cho dù sư môn có lệnh, sau khi xuống núi, các đệ tử không được liên

lạc với nhau, có gặp lại cũng phải coi như không quen biết. Nhưng những
năm tháng soings chung đó, kàm sao cí thể dễ dàng quên được.

Diệp Lạc đẩy cửa phòng sư phụ ra. Thương Vụ lão nhân đang ngồi trước

bàn, trên bàn có hai chén trà nóng, còn đang bốc khói, ông nói: “Lạc Lạc,
con đến rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.