NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 974

“Sư phụ?” Diệp Lạc kinh ngạc mở to hai mắt.

Thương Vụ lão nhân đứng dậy, xoa đầu nàng: “Diệp Lạc, sư phụ nhận

con làm đồ đệ, đủ để an ủi sư tổ Thương Vụ Môn rồi.”

Thương Vụ Môn nằm ở giữa biên giới ba nước. Mấy trăm năm trước,

Hoàng Đế ba nước lập ra minh ước, không thể để ngọn núi này lâm vào
chiến tranh, ban thưởng cho một thần y có ơn với con dân ba nước. Mà vị
thần y này, văn võ song toàn, ân trạch thiên hạ, đó chính là sư tổ Thương
Vụ Môn.

Mọi đệ tử của Thương Vụ Môn đều do chưởng môn đi khắp thiên hạ lôi

kéo về, phẩm tính – tâm tính – ngộ tính – linh tính đều đạt tiêu chuẩn, mới
có thể được lựa chọn. Những người này, mà tụ tập lại sẽ trở thành một lực
lượng đáng sợ. Nếu dùng đúng chỗ sẽ tạo phúc cho muôn dân. Nhưng nếu
bị người có tâm lợi dụng thì cũng đủ để hủy diệt thế giới, sinh linh đồ thán.
Cho nên, các đệ tử của Thương Vụ Môn vẫn bị cấm không được liên lạc với
nhau sau khi xuống núi, để phòng việc này xảy ra.

Mà nay, có lẽ Thương Vụ Môn đã tìm được một người thích hợp nhất

rồi, có thể dùng Thương Vụ Môn tạo phúc cho dân, ban ơn cho thiên hạ.

Diệp Lạc quỳ xuống, tay có chút run: “Sư phụ, con sắp thành Hoàng

Hậu Sùng Hưng rồi. Ngài vẫn có thể yên tâm được sao?”

“Nếu con có thể để thế lực của Diệp gia nằm ngoài Hoàng quyêbf, thì

cũng có thể tách thế lực của Thương Vụ Môn ra khỏi triều đình Sùng Hưng.
Lạc Lạc, Thương Vụ Môn chỉ dành cho dân, không can thiệp tới truêuf
đình. Sư ohuj tin con có thể đảm đương trọng trách.”

“Sư phụ!”

“Lạc Lạc, vất vả cho con rồi!” Đứa bé này ra ngoài mấy năm, mọi hành

động ông đều nhìn rõ. Ông nghĩ là ông có thể yên tâm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.