NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 983

phòng xem ngươi phê tấu chương, thì càng tốt.”

Quân Hoằng nuốt miệng táo xuống, nhìn nàng nửa ngày, mới nói ra một

câu: “Ta không thấy như thế này có gì tốt cả.”

“Không phải cũng vẫn vậy sao?” Diệp Lạc quay đầu nhìn hắn: “Chẳng

qua là ta chuyển từ Diệp phủ đến Hoàng Cung thôi mà.”

Quân Hoằng đặt cây bút trong tay xuống, nghiêm túc nhìn nàng. Diệp

Lạc không tự giác mà sờ sờ mặt, có chút kỳ lạ: “Nhìn ta làm gì chứ? Ta nói
gì sai à?”

Quân Hoằng duỗi tay ra, kéo nàng vào trong lòng, dán sát vào mặt nàng,

nghiêm túc nói: “Đương nhiên là không giống rồi.”

“Nói gì thì cứ nói, đứng gần như vậy làm gì? Rốt cuộc là chỗ nào không

giống?” Diệp Lạc có chút không thoải mái.

Quân Hoằng cười cười, hai tay siết chặt: “Ngươi không chỉ chuyển từ

Diệp phủ tới Hoàng Cung, mà còn chuyển từ giường của ngươi đến giường
của ta…” Những lời còn lại đã biến mất khi hai người dính sát vào nhau rồi.

Thật lâu sau, hai người mới thở hổn hển tách ra, Quân Hoằng hơi thở

không ổn nhìn nàng: “Lạc Lạc, chúng ta thành thân đi.”

Dưới cái nhìn chăm chú sáng ngời của hắn, Diệp Lạc đã mơ hồ mà gật

đầu.

Vì thế, hôn sự này dưới tình huống thiên thời, địa lợi, nhân hoà, nhận

được sự cam tâm tình nguyện đồng ý của mọi người.

Đêm trước khi xuất giá, Diệp Thập Nhị, Diệp Thập Cửu, và cả Quân

Hồng Tụ, vừa giúp Diệp Lạc thu thập cái này, vừa nhỏ giọng dặn dò cái kia.

Diệp Lạc ngồi trên giường, lại là người nhãn rỗi nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.