NGAI VÀNG LỬA - Trang 17

tùng diễn ra trong phòng khiêu vũ lớn ở hành lang bên tay phải. Tiếng nhạc
và tiếng cười vang lên khắp tòa nhà.

Trong căn phòng Ai Cập thứ hai, chúng tôi dừng lại trước một phiến

đá to cỡ của một ga ra. Hình ảnh một quái vật đang giày xéo một vài người
trận được trạm trổ trên phiến đá.

“Đó là quái vật sư tử đầu chim à?” Jaz hỏi.

Tôi gật đầu. “Ờ, phiên bản Ai Cập.”

Con thú có thân hình của một con sư tử và đầu của chim ưng, nhưng

cánh nó không giống như cánh của phần lớn những quái vật sư tử đầu chim
khác mà bạn từng thấy. Thay vì đôi cánh chim thông thường, đôi cánh chạy
trên phần lưng quái vật – dài, nằm ngang và tua tủa lông như những chiếc
bàn chải thép lật ngược. Nếu như quái vật có thể bay được bằng thứ này, tôi
cho rằng chúng phải chấp chới liên tục như cánh bướm. Phiến đá trang trí
đã từng có thời được tô màu. Tôi có thể nhận ra những vẩy đỏ và vàng kim
trên vài chỗ khuất của quái vật; nhưng dù không có màu chăng nữa, quái
vật mình sư tử đầu chim trông vẫn sống động kỳ quái. Đôi mắt như hạt
cườm của nó dường như dõi theo tôi.

“Quái vật sư tử đầu chim là những kẻ hộ vệ,” tôi nói, nhớ lại vài điều

Cha đã có lần nói với tôi. “Chúng canh gác các kho báu và các thứ khác.”

“Đỉnh thật,” Sadie nói, “Vậy ý anh là chúng tấn công... ờ, ví dụ như,

những kẻ trộm, đột nhập vào bảo tàng và ăn trộm cổ vật?”

“Đó chỉ là phiến đã trang trí thôi,” tôi đáp. Nhưng tôi ngờ là giải đáp

này không khiến mọi người cảm thấy dễ chịu hơn. Phép thuật Ai Cập nằm
ở chỗ biến những lời nói và hình ảnh thành hiện thực.

“Đấy” Walt chỉ qua bên kia phòng. “Nó đấy, đúng không?”

Chúng tôi đi vòng thật xa qua chỗ sư tử đầu chim và tiến về phía bức

tượng ở giữa phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.