NGAI VÀNG LỬA - Trang 176

quanh tảng băng và lộn nhào, trượt lộn ngược vào xoáy cát.

Đầu tôi đập mạnh vào vật gì đó. Tôi mở mắt, cố nhận thức, nhưng hoặc là
tôi bị mù hoặc tôi đang ở trong bóng tối hoàn toàn. Tôi nghe thấy tiếng
nước chảy tí tách qua ô kính bị mũi lao đâm vỡ, và nóc chiếc Mercedes bị
bẹp dúm như chiếc lon bằng vỏ nhôm.

Tôi có thời gian để nghĩ: Mới thành thiếu niên chưa đến một ngày, và tôi sẽ
chết chìm.

Sau đó, tôi bất tỉnh.

12. Tôi làm chủ nghệ thuật gọi tên.

THẬT KHÓ CHỊU KHI THỨC DẬY NHƯ MỘT CON GÀ.

Ba của tôi trôi qua dòng nước đen. Đôi cánh sáng rực của tôi vỗ đập khi tôi
cố tìm lối bay lên. Tôi cho là cơ thể của tôi ở đâu đó quanh đây, có lẽ đã
chìm vào phía sau của chiếc Mercedes, nhưng tôi không biết làm thế nào để
quay trở lại đó.

Thế quái nào mà Bes lái xe đưa chúng tôi qua chiếc cổng ở dưới nước? Tôi
hy vọng Carter tội nghiệp sống sót bằng cách nào đó; có lẽ Bes có thể kéo
anh ấy ra. Nhưng chết bởi chất độc thay vì chết đuối xem chừng không khá
hơn là mấy.

Một dòng nước quấn lấy tôi và đưa tôi vào Duat. Dòng nước biến thành
màn sương lạnh lẽo. Tiếng gào khóc và gầm thét vang dội trong bóng tối.
Tôi di chuyển chậm lại, và khi màn sương tan đi, tôi đã trở về Nhà
Brooklyn, bồng bềnh ngay bên ngoài cánh cửa phòng y tế. Trên chiếc ghế
băng dựa vào tường, ngồi cạnh nhau như những người bạn cũ là Anubis và
Walt stone. Trông họ như đang chờ đợi một tin xấu. Walt thu hai tay trong
lòng. Vai anh ấy rũ xuống. Anh ấy đã thay quần áo - một chiếc áo phông
không tay mới, một chiếc quần ngắn để chạy bộ - nhưng có vẻ như anh ấy
đã không ngủ kể từ khi ở London về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.