Lần đầu tiên tôi đến thăm Jaz ở phòng y tế đã lấy hết can đảm của tôi. Lần
thứ hai, ngay cả trong hình dáng ba, cũng không dễ dàng hơn.
Căn phòng rộng gần bằng phòng ngủ của tôi. Các bức tường bằng đá vôi
thô ráp. Những ô cửa sổ lớn đón ánh sáng đèn của New York vào buổi tối.
Những chiếc tủ bằng gỗ tuyết tùng ghi rõ chỗ để thuốc, dụng cụ sơ cứu,
dung dịch và bùa mê phép thuật. Ở một góc của căn phòng đặt đài phun
nước với bức tượng nữ thần sư tử Sekhmet to như thật, thần hộ mệnh của
những người chuyên trị bệnh. Tôi nghe nói nước chảy qua bàn tay của
Sekhmet có thể chữa cảm lạnh hoặc cúm ngay tức thì, và cung cấp hầu hết
các loại vitamin và chất sắt hàng ngày cho một người, nhưng tôi chưa bao
giờ có can đảm để uống một ngụm.
Tiếng nước chảy róc rách từ đài phun nước đủ tạo cảm giác yên bình. Thay
vì mùi thuốc khử trùng, không khí có mùi nến hương vani phảng phất trong
phòng. Thế nhưng, nơi này làm tôi bồn chồn.
Tôi biết những cây nến theo dõi tình trạng của bệnh nhân. Ánh lửa của
chúng chuyển màu để cho biết vấn đề. Lúc này, tất cả các cây nến đều ở
quanh chiếc giường duy nhất có người bệnh - giường của Jaz.
Hai bàn tay của Jaz đặt trước ngực. Mái tóc vàng được chải qua gối. Chị ấy
thoáng mỉm cười như thể đang có một giấc mơ đẹp.
Và ngồi dưới chân giường của Jaz là... Jaz, hay ít nhất là dáng hình người
bạn của tôi mờ mờ mầu xanh. Đó không phai là ba. Đó là hình dáng người
hoàn chỉnh Tôi tự hỏi liệu có phải chị ấy rút cuộc đã chết, và đây là hồn ma
của chị ấy.
"Jaz..." Một cảm giác tội lỗi ùa vào tôi. Mọi vấn đề xảy ra trong hai ngày
vừa qua bắt đầu bằng sự hi sinh của Jaz, do lỗi của tôi. "Chị đã "Chết ư?
Không, Sadie. Đây là ren của tôi."
Cơ thể trong suốt của chị ấy rung rinh. Khi nhìn gần hơn, tôi thấy nó được
hợp thành từ các hình ảnh, giống như đoạn phim 3-D về cuộc sống của Jaz