NGAI VÀNG LỬA - Trang 212

"Nhìn lại đi." Bes chỉ về phía con sông. Những cây sậy chết từ lâu đã vươn
lên ở chỗ này chỗ kia có diện tích bằng một sân bóng. Sau đó tôi nhận ra
những cây sậy không phải là sậy—chúng là những tấm ván và những chiếc
cọc gỗ mục nát, tàn tích còn lại của cuộc sống giản đơn. Tôi tiến về phía
mép nước, ở phía ngoài vài bộ, nước đủ nông và tĩnh lặng khiến tôi có thể
phát hiện một hàng gạch đầy bùn nhô lên: móng của một bức tường đang
dần biến thành phù sa.

"Cả ngôi làng đã bị chìm?"

"Nó đã bị nuốt chửng," Bes nói. "Sông Nile đang cố cuốn trôi tội ác đã diễn
ra ở đây."

Tôi rùng mình, vết răng nanh trên vai tôi lại nhói lên. "Nếu là nơi kinh
khủng thế, thì tại sao Iskandar giấu Zia ở đây?”

"Câu hỏi hay đấy," Bes nói. “Cháu muốn tìm câu trả lời, cháu sẽ phải lội ra
kia.”

Một phần trong tôi muốn chạy về chỗ chiếc xe tải. Lần cuối cùng tôi lội
xuống sông - Rio Grande ở El Paso - chuyện đã chẳng được tốt đẹp gì.
Chúng tôi đã chiến đấu với thần cá sấu Sobek và may mà kịp thoát thân.
Đây là sông Nile. Các vị thần và những con quái vật ở đây sẽ có nhiều sức
mạnh hơn.

"Ông cũng sẽ đi chứ, đúng không?” tôi hỏi Bes.

Đuôi mắt ông ấy giật giật. "Nước chảy không tốt cho các vị thần. Nới lỏng
sự liên lạc của chúng ta với Duat..."

Ông ấy chán hẳn đã thấy sự tuyệt vọng trên khuôn mặt của tôi.

"Thôi được," ông ấy thở dài. "Ta sẽ ở ngay sau cháu.”

Trước khi tôi có thể rút lại ý định, tôi đặt một chân giầy xuống sông và dẫm
ngập tận mắt cá chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.