NGAI VÀNG LỬA - Trang 302

chiếc vòng vàng đeo ở cổ, y như của tôi. Mắt anh ấy được vẽ phấn đen, và
anh ấy không đi giầy.

Đối với người Ai Cập cổ Đại, tôi chắc là trông anh ấy rất uy nghi và thiện
chiến, một tinh hoa của loài người. [Thấy chưa? Em cũng nói được như thế
mà không phì cười đấy nhé. ] Và tôi cho rằng Carter không phải là người
con trai trông tệ nhất khi ở trần, nhưng như thế không có nghĩa là tôi muốn
mạo hiểm khám phá âm phủ với một người anh chẳng mặc gì ngoài đồ
trang sức và một chiếc khăn choàng tắm biển.

Chúng tôi vừa bước lên con thuyền của thần mặt trời, Carter ngay lập tức bị
dằm đâm vào bàn chân.

"Tại sao anh lại đi chân không chứ?" Tôi hỏi.

"Đó có phải là ý tưởng của anh đâu!" Anh ấy nhăn nhó trong khi rút một
mảnh ván thuyền to như cái tăm xỉa răng giữa các ngón chân. "Anh đoán là
do các chiến binh cổ đại thường đi chân không chiến đấu. Xăng đan trở nên
quá trơn với mồ hôi và máu, đại loại vậy."

"Và chiếc váy?"

"Đi thôi nào, được chứ?"

Nói thì dễ hơn làm.

Con thuyền bồng bềnh rời khỏi cầu tàu, rồi mắc vào một xoáy nước cách
đó vài mét ở hạ nguồn. Chúng tôi bắt đầu xoay tròn.

"Một câu hỏi nhỏ," tôi nói. "Anh có biết gì về thuyền bè không?"

"Chẳng biết gì," Carter thú nhận.

Cánh buồm tả tơi của chúng tôi chẳng ích gì hơn một mảnh vải rách.
Những mái chèo hoặc là bị gãy hoặc kéo lê một cách vô dụng trong nước,
và trông chúng khá nặng. Tôi không biết làm sao hai chúng tôi có thể chèo
được con thuyền mà thông thường cần một hai mươi tay chèo, kể cả khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.