NGAI VÀNG LỬA - Trang 305

Các ngươi sẽ giúp đỡ, tôi ra lệnh. Các ngươi sẽ tuân lệnh làm công việc của
mình.

Có tiếng kêu xì xì đồng thanh trong đầu tôi, có nghĩa là hoặc tôi đã làm nổ
tung mạch máu não, hoặc là đám ánh sáng đang dịu đi.

Đội chèo thuyền tản ra. Chúng vào vị trí, kéo dây, sửa buồm, chữa các mái
chèo bị gẫy, và cầm lái.

Vỏ thuyền bị rò rỉ, rên lên trong khi con thuyền quay mũi xuôi dòng.

Carter thở hắt ra. "Được lắm. Em không sao chứ?"

Tôi gật đầu, nhưng thực sự tôi có cảm giác đầu mình vẫn quay cuồng. Tôi
không biết liệu mình đã thuyết phục được mấy quả cầu, hay chúng chỉ đơn
giản là đang kéo dài thời gian, đợi để báo thù. Dù sao chăng nữa, tôi chẳng
vui gì khi phải đặt tính mạng của chúng tôi trong tay chúng.

Chúng tôi bơi đi trong bóng tối. Phong cảnh thành phố London tan biến. Dạ
dày tôi có cái cảm giác rơi tự do trong khi chúng tôi đi sâu hơn vào trong
Duat.

"Chúng ta đang tiến vào Nhà Hai," tôi đoán.

Carter nắm lấy cột buồm để đứng cho vững. "Ý em là Những Ngôi Nhà của
Đêm, như Bes đã nói à? Nhân tiện, chúng là gì vậy?"

Tôi có cảm giác thật lạ khi giải thích về các truyền thuyết Ai Cập cho
Carter. Tôi nghĩ chắc có thể là anh ấy đang trêu tôi, nhưng dường như
Carter đang thực sự rối trí.

"Điều em đọc được trong Cuốn Sách của Ra," tôi nói. "Mỗi giờ trong đêm
là một 'Nhà'. Chúng ta phải đi qua mười hai chặng của dòng sông, tương
ứng với mười hai giờ của một đêm."

Carter nhìn vào bóng đêm trước mặt chúng tôi. "Vậy là nếu chúng ta ở Nhà
Hai, nghĩa là một giờ đã trôi qua rồi ư? Anh chưa có cảm giác lâu đến thế."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.