NGAI VÀNG LỬA - Trang 310

[Carter hỏi tôi đã trở thành người nuôi cừu đực từ khi nào. Im đi nào,
Carter. ]

Tôi thực sự cảm thấy thương hại Người khổng lồ đầu cừu đực. Đôi mắt ông
ta đầy những cô đơn. Tôi không thể tin được là ông ta sẽ làm hại chúng tôi
- cho tới lúc ông ta rút từ thắt lưng ra hai con dao lớn với lưỡi dao cong vút
như hai chiếc sừng của ông ta.

"Các ngươi im lặng," ông ta nhận xét. "Như thế là đồng ý để ta giết hả?"

"Không, cám ơn!" Tôi nói, cố gắng tỏ vẻ biết ơn lời mời. "Làm ơn cho tôi
nói vài từ và hỏi một câu thôi. Vài từ đó là cắt móng chân. Câu hỏi đó là:
ông là ai?"

"Ahhh-ha-ha-ha," ông ta nói, be be như tiếng cừu kêu. "Nếu các ngươi biết
tên ta, thì chúng ta chẳng cần màn giới thiệu, và ta có thể để các ngươi đi
qua. Thật không may, chưa từng có ai biết tên ta cả. Cũng thật đáng xấu hổ.
Ta thấy rằng các ngươi đã tìm ra Cuốn Sách của Ra. Các ngươi đã hồi sinh
đội chèo thuyền của Ra và đưa được con thuyền tới Nhà Bốn. Chưa từng có
ai đi được xa đến thế. Ta rất lấy làm tiếc là ta sẽ phải cắt các ngươi thành
từng mảnh."

Ông ta lăm lăm mấy con dao, mỗi tay một con. Những quả cầu phát sáng
ào lên trong tiếng thầm thì cuồng loạn, Đúng! cắt cô ta ra! Đúng!

"Một giây nhé," Tôi nói lớn với người khổng lồ. "Nếu chúng tôi nói tên
ông, chúng tôi được đi qua?"

"Dĩ nhiên." ông ta thở dài. "Nhưng chưa từng có ai nói được."

Tôi liếc nhìn Carter. Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi bị chặn lại
trên Dòng Sông Đêm và bị thử thách phải nói đúng tên người gác nếu
không sẽ chết. Dường như, đó là một thí nghiệm cho những linh hồn Ai
Cập và các pháp sư đi qua Duat. Nhưng tôi không thể tin là chúng tôi lại có
một phép thử dễ đến thế. Tôi chắc chắn là mình đã nhận ra Người khổng lồ
đầu cừu đực. Tôi đã nhìn thấy bức tượng ở Bảo tàng Brooklyn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.