NGAI VÀNG LỬA - Trang 317

Mắt ông ta trợn ngược lên, và Đại Pháp Sư qua đời. Thân thể ông tan ra
thành những ký tự tượng hình - quá nhiều để có thể đọc được, kể lại câu
chuyện toàn bộ cuộc đời ông. Thế rồi nhưng ký tự bồng bềnh trôi về phía
Dòng Sông Đêm.

"Tạm biệt," Ra lẩm bẩm. "Những con chồn đang ốm."

Tôi suýt nữa đã quên mất vị thần già. ông lại ngồi phịch vào ngai vàng, gục
đầu vào phần cong của cây móc và đập đập cây côn xích một cách thờ ơ
vào những người hầu ánh sáng.

Sadie hít một hơi run rấy. "Desjardins đã cứu chúng ta. Em - em cũng
chẳng thích ông ấy đâu, nhưng "Anh biết," tôi nói. "Nhưng chúng ta phải
tiếp tục. Em còn con bọ hung chứ?"

Sadie lôi con bọ hung màu vàng kim còn đang ngọ nguậy ra khỏi túi. Cùng
nhau, chúng tôi tiến lại gần Ra.

"Cầm lấy con bọ đi," tôi nói với vị thần.

Ra nhăn chiếc mũi vốn đã nhăn nhúm sẵn. "Không muốn con bọ."

"Đó là linh hồn của ông đấy!" Sadie quở trách. "Nếu ông cầm lấy nó, ông
sẽ thích nó!"

Trông Ra có vẻ sợ sệt. ông ta cầm lấy con bọ, và trước sự kinh hoàng của
tôi, bỏ con bọ vào trong miệng.

"Không!" Sadie ré lên.

Quá muộn. Ra đã nuốt mất rồi.

"Ồ, trời ơi," Sadie nói. "ông ấy có được làm thế không nhỉ? Có lẽ là ông ấy
cần làm vậy.

"Không thích bọ," Ra lẩm bẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.