NGAI VÀNG LỬA - Trang 320

bóng người ủ rũ mặc những chiếc áo choàng bệnh viện bằng lanh ngồi
quanh gian phòng, chăm chú nhìn vào hư không. Vài người đi loanh quanh
trong phòng, đấy những chiếc cột có bánh xe treo túi dịch truyền. Tất cả
đều đeo những chiếc vòng với tên viết bằng chữ tượng hình.

Một số trông như người thường, nhưng rất nhiều trong số họ mang đầu thú
vật. Một ông già đầu sếu cứ đung đưa trong chiếc ghế gấp bằng kim loại,
mổ vào bàn cờ Ai Cập đặt trên chiếc bàn nước. Một bà già với cái đầu sư tử
cái hoa râm tự di chuyển quanh phòng trong một chiếc xe lăn, miệng lẩm
bẩm, "Meo, meo." Một người đàn ông da xanh lè, nhăn nhúm không cao
hơn Bes đang ôm lấy một trong những cây cột đá vôi và khe khẽ khóc, như
thể ông ta sợ rằng những cây cột có thể cố gắng rời bỏ ông ta.

Nói cách khác, toàn bộ khung cảnh trông thật nản.

"Chỗ này là chỗ nào thế?" Tôi hỏi, "Tất cả bọn họ là thần ư?"

Carter có vẻ cũng khó hiểu chẳng kém gì tôi. Bes trông rất chi là bứt rứt
khó chịu.

"Chưa đến đây bao giờ," ông ấy thú nhận. "Có nghe đồn, nhưng..." ổng
nuốt đánh ực như vừa mới xơi cả thìa bơ đậu phộng. "Đi nào. Đến hỏi thăm
ở chỗ y tá trực thôi."

Chiếc bàn hình bán nguyệt với một dãy điện thoại (mặc dù tôi không thể
tưởng tượng ra họ gọi cho ai từ Duat) , một chiếc máy tính, rất nhiều kẹp
giấy, và một cái đĩa bằng đá có gờ tam giác - một cái đồng hồ mặt trời, thật
kỳ quặc, bởi ở đây làm gì có mặt trời.

Đằng sau quầy, một người phụ nữ thấp, béo đứng quay lưng lại phía chúng
tôi, kiểm tra một tấm bảng trắng ghi tên và giờ uống thuốc. Mái tóc đen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.