NGAI VÀNG LỬA - Trang 337

ông. Nhiệt độ của tôi trở lại bình thường. Tôi suýt nữa thì đổ sụp vì nhẹ
nhõm.

Đôi mắt Ra chớp chớp mở ra. Với sự phấn khích kinh khủng, tôi quan sát
trong khi máu lại bắt đầu chảy qua mạch máu của vị thần, chậm rãi tràn vào
ông như một quả bóng bơm khí nóng.

Ông quay về phía tôi, mắt ông không lạc thần và thủy tinh thể trắng đục.
"ơ?"

"Trông ông ấy vẫn già," Carter thốt lên lo lắng. "Ông ấy phải trẻ ra mới
phải chứ?"

Tawaret, nhún chân chào thần mặt trời (bạn không nên thử làm điều đó ở
nhà nếu bạn là hà mã mang bầu và đi giày cao gót nhé) và sờ tay lên trán
Ra. "ông ấy chưa hoàn toàn hồi phục đâu," bà nói. "Chúng ta cần phải hoàn
thành hành trình của đêm."

"Và phần thứ ba của bùa phép," Carter đoán. "Còn một bản ngã nữa của
ông ấy mà, phải không? Bọ hung ấy?"

Bes gật đầu, mặc dù trông ông ấy không có vẻ quá lạc quan. "Khepri, con
bọ hung. Có lẽ nếu chúng ta tìm được phần cuối cùng của tâm hồn ông ấy,
ông ấy sẽ tái sinh thực sự."

Ra nở nụ cười móm mém. "Ta thích ngựa vằn!"

Tôi quá mệt mỏi, tôi tự hỏi không biết mình có nghe đúng không nữa. "Xin
lỗi, ông vừa nói là ngựa vằn?"

Ông ấy rạng rỡ nhìn chúng tôi như một đứa trẻ vừa mới phát hiện ra điều gì
đó tuyệt diệu. "Những con chồn đang bị ốm."

"Được... rồi," Carter nói. "Có lẽ ông ấy cần mấy thứ..."

Carter lấy cây móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại từ thắt lưng ra.
Anh ấy chìa chúng cho Ra. Vị thần già giằng lấy cây móc đưa lên miệng và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.