NGAI VÀNG LỬA - Trang 340

Có lẽ đó là kế hoạch của ông ta ngay từ đầu. ông ta để chúng tôi chỉ có thể
đánh thức phần nào Ra nên thần mặt trời vẫn già nua và yếu đuối. Thế rồi
Menshikov để chúng tôi kẹt lại ở Duat trong khi ông ta dùng bất kì tà thuật
nào mà ông ta đã định trước để giải thoát cho Apophis. Khi bình minh đến,
sẽ chẳng có mặt trời mọc, Ra không trở lại. Thay vào đó, Apophis sẽ trỗi
dậy và hủy diệt nền văn minh.

Các bạn của chúng tôi sẽ chiến đấu suốt đêm vô ích ở Nhà Brooklyn. Hai
mươi bốn tiếng nữa, khi cuối cùng chúng tôi cố ra khỏi được Duat, chúng
tôi sẽ thấy thế giới là một vùng đất chết, lạnh băng và tăm tối, ngự trị bởi
Sự Hỗn Mang. Mọi thứ chúng tôi yêu thương sẽ biến mất. Thế rồi Apophis
sẽ nuốt chửng Ra và hoàn thành thắng lợi của mình.

Tại sao chúng ta lại cứ tiếp tục xông lên phía trước khi đã thua trong trận
chiến này?

Một vị tướng không bao giờ thể hiện sự tuyệt vọng. Horus nói. ông ấy phải
truyền lòng tin cho đội quân của mình, ông ấy phải dẫn họ tiến lên phía
trước, thậm chí là tiến thẳng vào cái chết.

Ông là quí ông Vui vẻ, tôi nghĩ. Ai mời ông trở lại trong đầu tôi chứ?

Nhưng dù Horus có chọc tức tôi đến mấy, thì ông ta vẫn có lý. Sadie đã nói
tới hi vọng - về việc tin rằng chúng tôi có thể tạo ra Ma'at từ Sự Hỗn Mang,
dù dường như đó là một điều không thể. Có lẽ đó là tất cả những gì chúng
tôi có thể làm: tiếp tục cố gắng, tiếp tục tin rằng chúng tôi có thể cứu được
điều gì đó khỏi thảm họa.

Amos, Zia, Walt, Jaz, Bast và những học viên trẻ của chúng tôi... tất cả bọn
họ đều trông đợi vào chúng tôi. Nếu các bạn của chúng tôi còn sống, chúng
tôi không thể bỏ cuộc. Chúng tôi nợ họ nhiều hơn thế.

Tawaret hộ tống chúng tôi đến tận con thuyền mặt trời trong khi một vài
shabti đưa Ra lên thuyền.

"Bes, em rất tiếc," bà nói. "Em ước gì em có thể làm được nhiều hơn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.