NGAI VÀNG LỬA - Trang 347

lam mặc chiếc váy màu trắng và đội vương miện pharaoh. Quanh cổ ông là
lá bùa djed, lá bùa "Cha," tôi nói. "Bọn con thất bại rồi."

"Suỵt," ông đáp. "Không nói chuyện đó. Giờ là lúc nghỉ ngơi và tái tạo."

Mẹ mỉm cười. "Cha mẹ vẫn dõi theo cả quá trình của hai con.cả hai đứa
đều rất dũng cảm."

Nhìn thấy mẹ còn khổ sở hơn cả thấy Cha. Tôi không thể ôm lấy mẹ vì mẹ
không tồn tại dưới dạng vật chất. Và khi mẹ chạm ^ vào khuôn mặt tôi,
thì chẳng khác nào một cơn gió mới lướt qua. Trông mẹ giống y như tôi
hằng nhớ - mái tóc vàng buông xõa trên đôi vai, đôi mắt xanh lơ sinh động
- nhưng giờ mẹ chỉ còn là một linh hồn. Chiếc áo trắng của mẹ như được
dệt từ sương khói. Nếu tôi nhìn thẳng vào mẹ, mẹ dường như tan biến vào
ánh sáng của con thuyền mặt trời.

"Mẹ rất tự hào vì hai con," mẹ nói. "Lại đây nào, chúng ta đã chuẩn bị một
bữa tiệc mừng."

Tôi ở trong trạng thái bàng hoàng trong khi cha mẹ dẫn chúng tôi lên bờ.
Bes chịu trách nhiệm vác thần mặt trời đang có tâm trạng rất tốt sau khi va
đầu vào cột buồm và đang ngủ ngon lành. Ra cười trơ lợi với mọi người và
nói. "ồ, đẹp quá. Tiệc tùng à? Ngựa vằn?"

Nhưng người hầu ma trong trang phục Ai cập cổ đại đưa chúng tôi về phía
cánh cửa mở ra một tạ đình ngoài trời được viền bằng những bức tượng các
vị thần to đúng bằng kích cỡ thật. Chúng tôi đi qua một chiếc cầu nhỏ bắc
qua hào nước đầy cá sấu bạch tạng khiến tôi nhớ tới Philip of Macedonia,
và điều gì có thể xảy ra với Nhà Brooklyn.

Rồi chúng tôi bước vào trong nhà tạ đình và tôi há hốc miệng.

Một bữa tiệc được bày biện trên chiếc bàn bằng gỗ gụ dài - đó là chiếc bàn
ăn cũ của chúng tôi ở căn nhà tại L. A. Thậm chí tôi vẫn còn thấy vết khắc
tôi để lại trên mặt gỗ với con dao gấp Swiss Army đầu tiên của mình - tôi
nhớ đó cũng là lần duy nhất bố thực sự cáu điên lên với tôi. Những chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.