NGAI VÀNG LỬA - Trang 377

thể, rồi Sadie chỉ vào chỗ chôn ông ta và độc mấy câu thần chú lửa. Cát tan
chảy, cứng lại thành một khối to như chiếc quan tài bằng thủy tinh rắn chắc.

Tôi cũng muốn nhổ vào đó nữa, nhưng tôi không chắc mình có thể làm thế
với cái mỏ chim ưng.

Những con quỉ còn sống sót làm một việc khôn ngoan. Chúng bỏ chạy
trong hoảng sợ. Một vài con nhảy xuống sông và tự mình tan chảy ra, khiến
chúng tôi đỡ mất thời gian.

"Không quá khó nhỉ," Sadie nói, mặc dù tôi có thể thấy rằng năng lượng
của Sự Hỗn Mang cũng đang bắt đầu làm con bé kiệt sức. Thậm chí khi em
tôi mới lên năm tuổi và bị viêm phổi, trông nó cũng không tệ như bây giờ.

"Mau lên," tôi nói. Adrenaline của tôi đang nhanh chóng giảm đi. Hóa thân
bề ngoài của tôi bắt đầu trở nên nặng nề như hơn hai trăm năm mươi ki lô
trọng lượng chết. "Mang con bọ hung lại cho Ra."

Con bé gật đầu và bắt đầu chạy về phía con thuyền mặt trời; nhưng mới
được nửa đường thì ngôi mộ kính của Menshikov nổ tung.

Phép thuật gây nổ mạnh nhất mà tôi từng thấy là bùa phép ha-di của Sadie.
Vụ nổ này còn mạnh hơn thế tới năm mươi lần.

Một làn sóng những mảnh vụn thủy tinh và cát cao áp hất tôi ngã nhào và
xé toang hóa thân của tôi. Trở lại với hình hài quen thuộc của mình, mắt
không nhìn thấy gì và đau đớn, tôi bò tránh xa khỏi tiếng cười của Apophis.

"Đi đâu đấy, Sadie Kane?" Apophis gọi, giọng trầm trầm như tiếng súng
đại bác. "Con nhóc hư đốn với bọ hung của ta đâu rồi?"

Tôi chớp chớp để rũ cát ra khỏi mắt. Vlad Menshikov - không, bề ngoài có
thể trông giống Vlad, nhưng bây giờ đó chính là Apophis - cách chúng tôi
chừng năm mươi bộ, đứng bên rìa cái hố nó tạo ra trên bãi cạn. Hoặc nó
không nhìn thấy tôi, hoặc nó cho rằng tôi đã chết. Nó tìm kiếm Sadie,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.