NGAI VÀNG LỬA - Trang 43

ấy, ừm... , phải gọi thế nào khi một người đi chữa trị sau khi đã bị một vị
thần ác quỷ ám. Không phải là một kỳ nghỉ, tôi nghĩ vậy.

Bức hình cuối cùng là một bức vẽ Anubis. Có lẽ các bạn đã thấy vị

thần: người đàn ông với cái đầu chó rừng, vị thần của tang lễ, cái chết, vân
vân. Ông có mặt ở mọi nơi trong nghệ thuật Ai Cập – dẫn dắt linh hồn
những người chết đi vào Phòng Xét Xử, quỳ trước những chiếc cân, cân
một trái tim và một sự thật nhẹ bẫng như lông hồng.

Tại sao tôi lại có ảnh của thần?

[Được rồi, Carter. Em sẽ nói, chỉ để anh im đi thôi đấy. ]

Tôi phải lòng Anubis đôi chút. Tôi biết nghe thế thật nực cười, một cô

gái hiện đại tơ tưởng một vị thần đầu chó năm nghìn tuổi, nhưng tôi không
nhìn thấy điều đó khi tôi nhìn vào bức vẽ Anubis. Tôi nhớ về Anubis như
khi ông xuất hiện ở New Orleans, lần chúng tôi gặp mặt nhau – một chàng
trai chừng mười sáu tuổi, mặc áo da đen với quần bò, với mái tóc đen bù xù
và đôi mắt buồn tuyệt đẹp màu socola tan chảy. Chẳng hề là một vị thần
đầu chó tẹo nào.

Vẫn nực cười, tôi biết thế. Ông ta là một vị thần. Chúng tôi chẳng có

một điểm chung nào cả. Tôi cũng không có tin tức gì của Anubis kể từ cuộc
phiêu lưu của chúng tôi với Kim Tự Tháp Đỏ, và điều đó không nên khiến
tôi ngạc nhiên. Mặc dù lúc ấy vị thần có vẻ quan tâm đến tôi và có lẽ thậm
chí còn đôi khi bóng gió... Không, chắc chăn là tôi đã tưởng tượng ra thôi.

Trong bảy tuần qua, kể từ khi Walt Stone đến nhà Brooklyn, tôi đã

nghĩ rằng tôi có thể quên được Anubis. Dĩ nhiên, Walt là học viên của tôi,
và lẽ ra tôi không nên nghĩ về anh ấy như một bạn trai tiềm năng, nhưng tôi
khá chắc là đã có sự rung độn giữa chúng tôi lần đầu nhìn thấy nhau. Dẫu
thế, giờ thì, Walt có vẻ đã rút lui. Anh ấy hành động đầy bí ẩn, luôn luôn có
vẻ tội lỗi và nói chuyện với Jaz.

Cuộc đời tôi thật là rác rưởi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.