NGAI VÀNG LỬA - Trang 70

“Anh... anh không biết. Anh không chắc chắn.”

“Ra thế.” Tôi bắt đầu phát cáu. Thế là Carter không muốn nói với tôi.

Chúng tôi trở lại thói quen giữ bí mật của riêng mình? Tốt thôi.

“Chúng ta sẽ tiếp tục chuyện này sau,” tôi nói. “Hẹn gặp anh đêm

nay.”

“Em không tin anh,” anh ấy nói. “Về chuyện Zia.”

“Và anh không tin tưởng em. Thế là hòa.”

Chúng tôi nhìn nhau trừng trừng. Sau đó Carter quay đi và tiến về phía

quái vật sư tử đầu chim.

Tôi suýt gọi anh ấy lại. Tôi không có ý bực tức với anh ấy. Tuy nhiên,

xin lỗi không phải là đặc tính của tôi, và anh ấy cũng đã khá quá quắt.

Tôi quay về phía bức tượng nhân sư và triệu hồi một cánh cửa. Nếu tự

đánh giá, tôi thấy khá thạo chuyện đó. Ngay lập tức một chiếc phễu cát
xoay tròn hiện ra trước mắt tôi, và tôi nhảy vào.

Trong nháy mắt, tôi đã nhào ra khỏi cột tháp Cleopatra nằm bên bờ

sông Thames.

Mẹ tôi đã mất ở chỗ này cách đây sáu năm; nơi đây không phải là đài

kỉ niệm Ai Cập ưa thích của tôi. Nhưng chiếc cột tháp là cánh cửa phép
thuật gần nhất đến ngôi nhà của ông bà tôi.

May thay, thời tiết lạnh và ẩm ướt, không có ai ở xung quanh, vì vậy

tôi phủi những hạt cát bám trên quần áo và đi về phía ga Tàu điện ngầm.

Ba mươi phút sau, tôi đứng trước bậc cửa căn hộ của ông bà tôi. Xem

ra thật kỳ quặc khi trở về... nhà? Tôi còn không chắc là mình có thể gọi nó
là nhà nữa hay không. Bao tháng qua, tôi đã mong mỏi được trở về London
– những con phố thân quen, các cửa hàng ưa thích, bạn bè, và căn phòng cũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.