NGÀN CÁNH HẠC - Trang 105

- Tôi hơi xúc động khi nghe tin cô dọn nhà. - Kikuji cũng bước ra ngoài

hàng hiên. - Cô bán nhà một mình cô sao?

- Vâng. Việc đó cũng đơn giản. Tôi quen với người mua nhà. Họ sống ở

Oiso trong khi đó họ cần tìm một chỗ ở thường xuyên, họ làm nghề mua
bán nhà. Ngôi nhà của họ rất nhỏ, vừa cho một người như tôi ở, họ bảo thế.
Song tôi chẳng bao giờ có thể sống một mình, dù cái nhà có nhỏ vừa vặn
với tôi đến đâu, mà nếu tôi đi làm, thuê một căn phòng để ở cho dễ dàng
cho tôi hơn. Tôi quyết định ở chung với một người bạn.

- Cô đã tìm ra việc làm chưa?

- Chưa. Khi tôi thành thực với chính tôi, tôi phải nhìn nhận là chẳng có

nghề gì mà tôi có đủ khả năng để làm cả. - Fumiko mỉm cười - Tôi vẫn nghĩ
là tôi chỉ đến thăm anh khi nào tôi kiếm được việc làm. Tôi không thích nói
chuyện với anh trong khi tôi đang trôi nổi, không nhà, không việc làm,
không có gì hết.

- Chính những lúc đó cô nên nói chuyện với tôi mới phải, - Kikuji muốn

nói như vậy, chàng nghĩ đến lúc Fumiko ở một mình. Đó không phải là hình
ảnh cô đơn mà chàng thường thấy.

- Tôi cũng đang nghĩ đến việc bán cái nhà này đi, nhưng tôi cứ lần khân

mãi, lần khân mãi. Song vì muốn bán, tôi đã không sửa lại cái mái hiên và
cô có thể thấy là từ ngày tôi cho thay tất cả các chiếu trải nền nhà đến nay
cũng đã khá lâu rồi.

- Anh sẽ lập gia đình tại đây, nếu tôi không lầm, - nàng nói không có vẻ

tha thiết. - Lúc đó, anh sẽ sửa lại nhà.

Kikuji nhìn nàng.

- Cái chuyện của cô Kurimoto ấy à? Cô nghĩ là tôi có thể lập gia đình bây

giờ sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.