NGÀN CÁNH HẠC - Trang 69

Bây giờ đây, khi chàng quỳ gối với đôi mắt nhắm nghiền trước mớ tro

tàn, hình ảnh của người đàn bà không đến trong trí chàng; nhưng sự nồng
nàn của bà ta vây bọc lấy chàng, làm chàng ngây ngất trong hương thơm
của chính sự nồng nàn đó. Một sự kiện lạ lùng, nhưng đến từ người đàn bà,
dường như lại rất tự nhiên. Và mặc dù sự nồng nàn của người đàn bà vây
bủa chàng, cái cảm giác đó dường như thuộc về thính giác, một cái gì gần
với âm nhạc, hơn là thuộc về xúc giác.

Từ sau cái chết của bà Ota, Kikuji không thể ngủ được, nên chàng thường

dùng thuốc an thần hòa với rượu sa ke. Mặc dù những giây phút ngắn ngủi
chợp mắt được và liền đó thì trở nên tỉnh táo, chàng vẫn nằm mộng nhiều
lần.

Đó không phải là những cơn ác mộng. Khi tỉnh dậy, chàng thường thấy lơ

mơ và say say một cách êm đềm.

Việc một người đàn bà chết trở về bên người yêu trong giấc mộng dường

như kỳ cục đối với Kikuji. Chàng còn trẻ và chưa được sửa soạn trước một
kinh nghiệm như vậy.

"Trời ạ, thử nghĩ về những việc tôi đã làm - Người đàn bà đã kêu lên như

vậy ở cả hai lần gặp chàng: cái đêm trải qua với chàng ở quán bên đường
Kamukura và khi đến gặp chàng tại túp lều trong vườn nhà chàng. Câu nói
đã được thốt ra giữa những tiếng nức nở nhỏ, run run một cách tuyệt vời và
giờ đây, khi chàng quỳ trước di cốt của người đàn bà và thầm hỏi động lực
nào đã thúc đẩy người đàn bà tìm đến cái chết, chàng nghĩ, lẽ ra chàng nên
chấp nhận cái giây phút mà tội lỗi thành hình. Sự chấp nhận hiện tại chỉ gợi
lại giọng nói của người đàn bà khi nói về tội lỗi của mình.

Kikuji mở mắt ra.

Chàng nghe ở phía sau có tiếng khóc nấc. Fumiko có vẻ như đang cố

gắng lắm để ngăn mình khóc - nhưng một tiếng nấc đã bật ra và chỉ có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.