NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 32

Nàng có vẻ hơi giật mình. Chàng thấy sóng mắt nàng lưu chuyển. Cân

nhắc một hồi, nàng mới nhẹ nhàng đặt miếng bánh vừa nâng lên xuống, đáp
ngắn gọn: “Không được mặt dày.” Nàng vừa nói vừa nhìn chàng, cười nhẹ.

Mạc Quân cau mày.

“Phải cư xử đúng đắn, lịch sự.” Nàng nghiêm nghị bổ sung.

Mạc Quân đảo mắt. “Đứng đắn”, “lịch sự” thì bao giờ gạo mới nấu thành

cơm được đây?

“Như ngài trước đây là được.” Nàng kết luận.

Mạc Quân giật mình. Như chàng trước đây? Khoảng thời gian mới kéo

được nàng quay trở lại, chàng phải ra sức kiềm chế bản thân, chậm rãi làm
quen lại với nàng từ đầu. Lúc đó đâu có khác gì hai kẻ xa lạ mới quen biết
xã giao cơ chứ? Bây giờ, làm sao chàng chịu được loại cảm giác đó? Nàng
không biết rằng bản thân mình là người cực kỳ xa cách và phòng thủ quá
sức nghiêm cẩn với thế giới bên ngoài hay sao?

Mặc dù tính cách Mạc Quân chàng cũng tương tự như vậy, nhưng bây

giờ yêu nàng rồi, chàng làm sao chịu được nàng hờ hững với mình? Người
khác là nạn nhân chẳng sao, nhưng chính mình là nạn nhân thì chàng không
thể chịu được. Mặc dù kế lừa nàng lấy mình không phải phong độ thân sĩ
gì, nhưng hai kẻ lạnh lùng bên nhau cứ như hai tảng băng, nếu không tạo
cớ tiếp cận, làm sao có thể bừng lên lửa nóng? Rõ ràng Thiên Anh của
chàng, vẻ lạnh nhạt bên ngoài chỉ là mặt nạ, sâu thẳm bên trong thì mãnh
liệt nồng cháy như lửa, chàng biết rõ hơn ai hết và cũng thưởng thức nhiều
hơn ai hết ngay từ khi linh hồn nàng còn ngụ trong thân thể nữ nhân kia.
Muốn chàng lịch sự thanh tao để kẻ khác đốt cháy ngọn lửa của nàng ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.