NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 57

“Thật sự không thể?”

Kim Khánh tiếp tục lắc đầu: “Chủ nhân, ngài biết phu nhân đã trải qua

chuyện gì mà.”

Mạc Quân ngả mình ra lưng ghế, hai mắt nhìn chằm chằm từng nét chạm

trổ trên trần nhà, giọng nói không rõ cảm xúc. “Được rồi! Ngươi có thể
lui.”

Kim Khánh chần chừ, một lát sau mới lên tiếng: “Chủ nhân, nhớ được

hay không, điều đó quan trọng vậy sao?”

“Có thể không quan trọng sao?” Chàng đáp lại bằng một câu hỏi.

Kim Khánh trả lời không nao núng: “Ta không cho là vậy. Điều quan

trọng là ngài và phu nhân cuối cùng cũng được ở bên nhau rồi.”

Mạc Quân hé môi cười. Chàng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn vị thiếu

niên trước mặt: ánh mắt chân thành, tóc dài phiêu lãng, khuôn mặt trắng
gầy và chiếc cằm nhọn khiến người ta dễ liên tưởng đến một mỹ nhân
bướng bỉnh và kiêu ngạo. Chàng hỏi: “Kim Khánh, ngươi đã từng yêu
chưa?”

Kim Khánh trông có vẻ giật mình, do dự một lát mới lên tiếng: “Ta đã và

đang yêu” rồi ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt chàng.

Chàng nghiêng đầu: “Vậy ngươi sẽ hiểu được sự cố chấp này của ta”,

sau đó nâng cây bút lên, tiếp tục việc đang làm.

Kim Khánh cũng là một mối nhân duyên kỳ lạ của Mạc Quân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.