NGĂN KÉO TRÊN CÙNG - Trang 128

anh không chỉ hoàn thành được trách nhiệm của mình, mà còn có thể
xây nên bức tường ngăn cách với thế giới.

Ít ra thì Wakui cũng có thể tự mình xử lý thi thể của Mamiya. Tuy

đây là công cuộc trả thù của hai người, nhưng sự xuất hiện của Wakui
lại quá đỗi mờ nhạt. Và khi nghe Wakui nói về những điều đó, Kozuka
đã trả lời: “Cuộc sống của Mamiya chẳng liên quan gì tới chúng ta cả.
Hắn ta chỉ là một kẻ lang thang đầu đường xó chợ, nhưng vì vẻ ngoài
bảnh bao nên hắn ta thường được người ta để mắt tới. Bất cứ người
phụ nữ nào thu nhận hắn ta cũng đồng nghĩa đã lựa chọn một cuộc đời
rắc rối. Cô ta sẽ trở nên ốm dần ốm mòn dưới bàn tay bạo lực của hắn
ta. Đó không khác gì một cái bẫy trong cuộc đời nếu nhìn từ góc độ
của người phụ nữ ấy. Hắn ta chỉ như một món đồ đánh rơi, không ai
thèm nhặt vậy.”

Không hiểu sao Kozuka cứ nhìn ly cà phê đã uống một cách cực kỳ

khó hiểu. Có lẽ bởi anh ấy không cảm nhận được chút mùi vị nào cả.
Đối với một chủ quán cà phê như Wakui, việc không cảm nhận được
mùi vị kia mang lại sự ngạc nhiên nhiều hơn là ý nghĩa thông thường.
Nghĩ đến Yukari, Wakui đã làm cho anh ấy một cốc cà phê đậm đặc,
nhưng biểu hiện của Kozuka chẳng biến đổi chút nào.

Tĩnh mịch thật, Wakui nghĩ nhưng đồng thời cũng cảm thấy sự vắng

vẻ hiu quạnh này thật xa lạ biết bao. Sau khi con người ta chết đi, phải
chăng cũng tĩnh mịch như thế. Bệnh viện này quá cách xa thị trấn.
Anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tự bao giờ cây cối đã
thay màu áo đỏ. Thế nhưng điều đó chẳng thể ảnh hưởng đến tâm
trạng của anh.

Wakui nhìn Kozuka và mở miệng nói:
“Tôi có thể hỏi anh một điều không?”
“Anh cứ tự nhiên.”
Wakui hít vội một hơi để tiếp tục. Có một chuyện khiến anh cứ lo

lắng suốt từ nãy đến giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.