NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 180

- Phức tạp chết đi được.

Suốt nửa năm trời tôi không hiểu nổi vì sao chữ cái trên bàn phím lại

loạn luân như vậy. Một người chính trực như tôi sẽ không bao giờ thèm học
mấy thứ đó.

11 giờ 47 phút đêm ngày 7 tháng 2 năm 1999.

Tôi vẫn đứng chờ ở ga tàu.

Vì chị tôi bảo sẽ về nhà đúng giờ đó.

4 giờ 30 phút phát sáng ngày 8 tháng 2 năm 1999.

Chị tôi và một chiếc xe hơi lao vào nhau, chỉ trong tích tắc sự sống đã

rời bỏ chị.

5 giờ 48 phút chiều ngày 8 tháng 2 năm 1999, tôi chạy lên Bắc Kinh.

Căn phòng một màu trắng như tuyết .

Đôi cánh của sứ giả màu trắng tuyết, không gian Thiên đường màu

trắng tuyết, ga trải giường phòng bệnh màu trắng tuyết, gương mặt của chị
tôi cũng trắng như tuyết.

Người ta cắm vô số những cái ống lên người chị.

Người ta chụp máy thở trong suốt lên mặt chị.

Tôi hớn hở chạy vào:

- Ha ha, không động đậy được nữa hả?

Gương mặt chị tôi không chút biểu cảm, hai mắt nhắm nghiền, nhưng

sao tôi thấy chị như đang mỉm cười. Có thể tại tôi hoa mắt, cũng có thể vì
chị đã xem trộm thư tình của tôi viết cho cô bé hoa khôi lớp bên cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.