NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 269

lộ, vừa khóc vừa kéo vali.

Tôi sợ cảnh tượng tương tự sẽ tái diễn.

Ngày thứ tư, bạn tôi gọi điện đến. Hai chúng tôi im lặng không nói, cứ

thế hơn nửa tiếng sau anh ấy mới bảo:

- Cho nhau một khoảng thời gian để suy nghĩ lại.

Tôi bảo:

- Được.

Nửa tháng sau, tôi vốn định đi làm, không hiểu thế nào tôi vòng về

khu nhà trọ khi xưa. Bác bảo vệ vẫy tay chào tôi:

- Cô Hân Hân, đã lâu không gặp!

Tôi chợt nhớ ra, vội hỏi:

- Đại Hắc đâu bác?

Bác cười thật tươi:

- Nó không sao, bây giờ nó là “người đưa tiễn” của tiểu khu này đấy.

Nó phụ trách đưa người già và trẻ nhỏ từ cổng tiểu khu về đến nhà họ. Mọi
người đều vui vẻ thưởng đồ ăn cho nó, ai cũng mến nó. Cô xem, một con
chó mà cũng biết chăm chỉ làm việc kiếm sống như thế! Ấy, tôi thấy hình
như bà Ngô vừa đi mua thức ăn về, chắc nó lại đưa bà ấy về nhà đấy.

Nghe tin Đại Hắc đã trở thành “ngôi sao” của tiểu khu, mọi người đều

yêu mến ó, tôi bỗng thấy trong lòng hẫng hụt. Không còn chuyện gì để nói,
tôi chào bác bảo vệ và ra về.

Đi được mấy bước chợt nghe bác gọi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.