NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 324

Mặt nước lăn tăn, sóng sánh những quả cầu thắm sắc đỏ như mờ như

ảo.

Tôi bước lên cầu, bỗng thấy trước mặt mình như có một cánh cửa. Đó

là cánh cửa ở Nam Kinh.

Tôi mở cánh cửa gỗ cũ sờn, dưới mái hiên treo chuông gió, áp phích

quảng cáo trên bức tường bên cạnh vẫn còn mẩu tin cảnh báo dịch SARS.

Chàng trai vừa tốt nghiệp đại học đẩy nhẹ cánh cửa, tiếng hát tiếng

nhạc vang vọng.

Năm tháng đó, dường như cả thế giới đều đang say sưa đĩa nhạc Diệp

Huệ Mỹ của Châu Kiệt Luân. Nhưng nơi đây lại đang phát đi bản nhạc
Quân cờ của Vương Phi. Anh bạn vòng qua các dãy bàn, nhạc chuyển sang
bài Cánh diều của Trần Thăng.

“Anh biết em là cô bé hay lo lắng, nên khi chao liệng, anh không dám

bay xa”.

Ở một bàn khách nọ có một chàng trai, bên cạnh chàng trai là cô gái.

Cô gái hỏi:

- Tôi có thể hỏi một câu không?

Tôi đứng sau lưng cô gái, thấy chàng trai nở nụ cười tươi tắn, đưa tay

lên lau nước mưa trên đầu và nói:

- Sao gấp thế?

Cô gái cúi đầu:

- Tôi thích một người, có nên nói ra không?

Chàng trai thoáng sững sờ, cười thật tươi bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.