NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 21

duy nhất của cu cậu là đùa nghịch. Nếu nhìn vào đôi mắt híp của nó, thế nào
bạn cũng có cảm tưởng rằng mình đang bị nó giễu cợt.

Stanley vẫn thường gọi chúng tôi là “bọn nhóc thành phố”. Lúc nào nó

cũng thích chơi chúng tôi bằng những trò đùa ngu ngốc. Tôi chắc rằng nó
làm như vậy chẳng qua vì ghen tị. Tôi hiểu điều này; thực tình mà nói,
người ta chẳng dễ sống chút nào với một người cha như Henry trong một
ngôi nhà bé tí tẹo ở đồng quê.

— Em đã biết tỏng là anh núp ở đằng sau con ngoáo ộp ấy rồi. – Mark nói

với Stanley.

Tôi giận sôi máu:

— A, hoan hô! Cảm ơn vì đã báo trước cho chị!

Rồi tôi quay sang nhìn thẳng vào mắt Stanley:

— Có một điều hoàn toàn chắc chắn: cậu đã chẳng thay đổi được mấy kể

từ một năm nay.

— Cảm ơn lời khen ấy! Kể cũng vui khi được gặp lại cậu, Julie ạ. Tớ tin

rằng cái mùi xú uế của xứ nghèo nàn này sẽ không làm cậu ngất ngây!

— Im đi, Stanley, cậu đã làm tớ mệt rồi đấy!

— Bình tĩnh đi nào, – Henry lẩm bẩm. – Tụi bây biết đấy, ngô có thể nghe

được tất cả.

Câu nói này làm chúng tôi kinh ngạc. Chẳng lẽ đây lại là một trò đùa nữa

ư? Không, Henry không có vẻ gì là đùa cợt cả. Dưới cái vành mũ sùm sụp
kia là đôi mắt đen sẫm đang nhìn chúng tôi chằm chặp.

— Đám cây ngô này có thể nghe được tất cả. – Ông nhắc lại. – Khắp mọi

nơi, trong mỗi một bông ngô, đều có linh hồn.

Stanley lắc đầu quầy quậy, có vẻ khó chịu:

— Ba à, ba đã vùi đầu vào cuốn sách nhố nhăng ấy nhiều quá rồi đấy!

— Tất cả những gì được nói trong cuốn sách ấy đều đúng cả. – Henry đáp

lại. – Tất cả!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.