NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 52

— Nhưng đằng nào…

Henry giơ ngón tay lên ngang miệng ngắt lời tôi.

— Đừng nói gì cả, Julie ạ. ông nội cháu chẳng thích loại chuyện như vậy

đâu. Chú sẽ lo liệu cái lũ hình nhân ây. Tất cả đều được nói trong này rồi.

Vừa nói, ông vừa gõ gõ ngón tay vào bìa cuốn sách.

Tôi định nói cho Henry biết rằng con ngoáo ộp đó chẳng có cái gì khác

hơn là thằng con trai ngu ngốc của ông, thì đã nghe tiếng bà nội Miriam gọi
vào bàn ăn.

Henry chẳng chịu rời mắt khỏi cuốn sách khó hiểu của mình trong suốt

bữa ăn. Cứ nhai trệu trạo được vài miếng ông lại đọc lướt qua vài trang sách,
rồi lẩm nhẩm đọc đi đọc lại một đoạn nào đó.

Rõ ràng tôi trông thấy ông mấp máy môi, nhưng vì ngồi ở đầu này bàn ăn,

nên tôi chẳng hiểu ông đang đọc cái gì.

Stanley chỉ biết gí mũi vào đĩa thức ăn, không chịu nói lấy một câu. Xem

ra, cu cậu có vẻ không muốn nhìn cái cảnh ông bố vừa ăn vừa lẩm nhẩm đọc
sách như tụng kinh kia.

Trái lại, ông bà nội tôi có vẻ như chẳng để ý thấy chuyện gì khác thường

cả. Họ chỉ biết cười đùa và lo thúc ép chúng tôi ăn nhiều hơn. Thực tình tôi
rất muốn kể cho ông nội nghe chuyện Stanley đã cố tình tìm cách làm cho
Mark và tôi sợ như thế nào. Nhưng vì nể chú Henry, tôi đành im lặng. Nói
cho cùng, tôi cũng đủ lớn để có thể tự lo thu xếp mọi chuyện với Stanley. Nó
cứ tưởng nó rất ma lanh, nhưng đúng ra nó đã chẳng làm tôi sợ chút nào.

Món ăn tráng miệng mà bà nội chuẩn bị cho chúng tôi là một chiếc bánh

anh đào nhân lạc bơ vĩ đại mà tôi chưa bao giờ được thấy.

— Chị đã thấy chưa? Chị thấy có lạ không? – Mark hỏi nhỏ tôi.

Tôi cũng cảm thấy thật ngạc nhiên:

— Cháu nghĩ rằng ông nội có lẽ chỉ thích có món bánh táo thôi kia mà? –

Tôi nói với bà nội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.