NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 69

— Stanley chẳng bao giờ lại muốn làm hại các cháu cả, các cháu cứ nghĩ

lại mà xem. – Ông nội tôi nói tiếp. – Nó rất thích đùa cợt, tất cả chỉ có thế.

Giọng nói của ông nội, cũng như của bà nội Miriam có vẻ bình thản đến

kỳ lạ. Hình như tất cả những gì tôi và Mark vừa nói đều không làm họ quan
tâm hay lo lắng gì.

Ăn trưa xong, thằng Mark lại nằm ườn ra trên ghế dài. Quả thực là nó

muốn nằm xem ti vi cho hết ngày đúng như đã nói.

Tôi nghe thấy tiếng xe tải của Henry đang chạy vào sân. Tôi quyết định

chạy đến gặp Stanley và nói với nó rằng tôi đã thực sự chán ngấy những trò
đùa ngu ngốc của nó rồi.

Tuy nhiên, lúc tôi chạy ra, hai cha con Henry đã không còn đứng ở trong

sân nữa. Tôi quyết định đi tắt qua vườn tới nhà họ.

Vừa gõ cửa, tôi vừa hít một hơi thật sâu. Tôi hất ngược mái tóc ra sau và

chờ đợi. Không có tiếng trả lời.

Tôi sắp xếp lại những điều cần phải nói cho Stanley biết, nhưng lúc này

đầu óc tôi khó có thể nghĩ được điều gì cho ra hồn. Trống ngực tôi tự nhiên
đập rộn lên. Hơi thở của tôi cũng vì thế mà gấp gáp hơn.

Tôi gõ cửa một lần nữa, gõ mạnh hơn. Vẫn không có ai trả lời. Lạ thật!

Họ đi đâu nhỉ? Tôi đành phải đi ra cánh đồng ngô.

Chẳng có dấu vết gì của Stanley cả.

Tôi đi về phía nhà kho. Cánh cửa lớn của khu nhà mở toang. Đằng trước

cửa có hai con quạ to đang đậu như để canh cửa. Chúng nặng nề vỗ cánh
bay lên khi thấy tôi đến gần.

— Ê, Stanley! – Tôi vừa bước vào nhà vừa cất tiếng gọi. Chẳng có dấu

hiệu sống nào ở đây cả. Bên trong tối om, tôi phải đứng đợi cho đôi mắt
quen dần với bóng tối.

Nghĩ lại những gì đã xảy ra hôm trước, tôi lại đâm ra do dự.

— Stanley, cậu có ở trong đó không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.