NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 78

Tôi sợ đứng tim.

Ôi! Khi cúi nhìn xuống đất, tôi nhận ra một con chuột to bự đang chạy

như hóa dại dưới đám cây ngô. Nó hoảng hốt bỏ chạy mất dạng khi bất ngờ
nhận ra sự có mặt của chúng tôi.

— Một con chuột! Mark à, đó chỉ là một con chuột thôi!

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thật là buồn cười vì phải sợ mỗi một con vật như

vậy!

Thằng Mark bắt đầu sốt ruột:

— Thế nào, có định tiếp tục hay không thì bảo? Đúng là bà không ở vào

địa vị của tôi có khác.

Nó định giơ tay lên gãi đầu. Nhưng tôi đã kịp ngăn lại:

— Không được! Em làm thế rơm rạ sẽ tung ra mất!

— Nhưng em như đang có hàng ngàn con kiến đang bò trên đầu đây này!

– Nó rên rỉ. – Không thể chịu đựng được nữa đâu! Hơn nữa, em chẳng nhìn
thấy gì cả! Hai cái lỗ trên túi vải để nhỏ quá.

— Hãy im đi và tiếp tục tiến bước! Em đã bắt đầu làm chị bực mình rồi

đấy! Em có muốn làm cho Stanley sợ hay không nào?

Thằng bé không nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng đi sâu hơn vào giữa cánh

đồng.

Bất chợt một cái bóng to tướng lù lù đứng trước mặt chúng tôi. Tôi giật

mình hoảng sợ. Đó đúng là một con ngoáo ộp, chắc chắn là như vậy!

— Thế nào? Đằng ấy khỏe chứ? – Tôi nói để tự trấn tĩnh lại.

Tôi túm lấy bàn tay rơm rạ của hình nhân rồi lắc thật mạnh:

— Đằng ấy có thể cho tớ mượn tạm cái mũ trên đầu được không? – Tôi

vừa hỏi vừa nhảy lên tóm lấy vành mũ.

Chiếc mũ rơi độp xuống đất. Tôi nhặt lên rồi chụp luôn lên đầu Mark.

— Ơ kìa, nhẹ nhẹ thôi nào! – thằng bé gắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.