NGÀY CUỐI CÙNG CỦA MỘT TỬ TÙ - Trang 103

Chương

43

Con gái tôi tươi tắn, hồng hào, đôi mắt mở to, nó rất xinh.

Người ta đã mặc cho nó một cái áo dài rất vừa vặn.

Tôi đón lấy nó, rồi ôm chặt nó trong vòng tay trên đầu gối tôi.

Tôi hôn lên mái tóc nó.

Tại sao con không đi với mẹ đến đây. Mẹ nó ốm, bà cũng vậy.

Thôi được.

Con bé nhìn tôi ngạc nhiên vì được vuốt ve âu yếm, được hôn

hít. Nó để mặc tôi muốn làm gì thì làm nhưng thỉnh thoảng lại
nhìn sang chị giúp việc đang ngồi khóc thút thít ở góc buồng.

Cuối cùng tôi cũng nói được mấy câu:

– Marie, - tôi nói, - Marie bé bỏng của cha!

Tôi siết chặt nó vào bộ ngực căng phồng vì tiếng khóc thổn

thức của tôi.

Nó thốt lên một tiếng kêu nho nhỏ. Nó nói với tôi:

– Ô! Thưa ông, ông làm cháu đau, - nó nói vậy.

Thưa ông. Mới xa tôi có một năm. Con gái đáng thương của tôi,

con đã quên, quên khuôn mặt, giọng nói vì chòm râu ở cằm tôi,
quần áo đang mặc và cả nước da xám ngoét của tôi. Sao! Nó

không còn nhớ đến tôi nữa ư? Nó là con gái duy nhất của tôi. Tôi
muốn lại được sống với nó. Sao! Tôi không còn là cha đẻ của nó
nữa ư? Tôi buộc không được nghe tiếng gọi thân thương đó, từ
của ngôn ngữ trẻ con êm ái đến nỗi không thể tồn tại trong ngôn
ngữ của người lớn. Đó là tiếng papa, tiếng gọi cha, đời đời vẫn là

tiếng nói của trẻ con.

Tuy vậy được nghe từ đó từ cái miệng xinh xinh này một lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.