NGÀY CUỐI CÙNG CỦA MỘT TỬ TÙ - Trang 8

Chương

2

Đó là một buổi sáng tháng tám đẹp trời.

Chỉ mới cách đây ba ngày vụ việc của tôi được đem ra xét xử.

Cũng mới chỉ có ba ngày tên tuổi và tội lỗi của tôi hàng sáng đã
gây sự chú ý của đám đông những người dự phiên tòa ngồi chen

chúc trên những hàng ghế dài trong phòng xử án như những đàn
quạ bu quanh một xác chết.

Mới chỉ cách đây ba ngày cả một đám đông những quan tòa,

những bóng ma hư ảo của những nhân chứng, quan tòa, luật sư,
biện lý đi qua đi lại trước mặt tôi, lúc thì kỳ cục, lúc lại cay độc,

luôn luôn u tối và định mệnh. Hai đêm đầu tiên vì lo lắng và
khiếp sợ, tôi không thể ngủ.

Đến đêm thứ ba, tôi đã thiếp đi trong tâm trạng phiền muộn

và mệt mỏi. Nửa đêm, trong lúc tòa nghị án, người ta đã đưa tôi

trở về với đệm rơm của phòng giam và ngay lập tức tôi đã rơi vào
một giấc ngủ sâu trong lãng quên. Đó là những giờ phút nghỉ
ngơi đầu tiên của tôi trong nhiều ngày qua.

Tôi đang ngủ mê mệt thì người ta đến dựng tôi dậy. Lần này

không cần bước đi nặng nề với đôi giày đóng cá sắt của người cai
ngục, tiếng loảng xoảng của dây chìa khóa, tiếng cót két khô
khan của ổ khóa kéo tôi ra khỏi giấc ngủ lịm với cái giọng nói tàn
nhẫn bên tai tôi và cánh tay cứng rắn trên tay tôi:

– Này, dậy đi.

Tôi mở mắt ngồi dậy khiếp đảm. Lúc đó, qua ô cửa sổ cao và

hẹp của xà lim, tôi nhìn thấy qua trần của hành lang bên cạnh
một khoảng trời duy nhất, cái ánh sáng màu vàng mà cặp mắt
quen nhìn bóng tối của nhà tù của tôi nhận ra khá rõ đó là mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.