NGÀY CUỐI CÙNG CỦA MỘT TỬ TÙ - Trang 86

cùng bước thong thả, nói nhỏ với nhau. Cô bé để rơi chiếc khăn

tay, tôi bèn nhặt lên đưa trả. Bàn tay hai đứa chúng tôi run lên
khi chạm vào nhau. Cô bé nói với tôi về các con chim nhỏ, về

ngôi sao ở đằng xa trên trời, về mặt trời đỏ chói lặn sau các lùm

cây hay về các cô bạn cùng trọ học, về cái áo dài của cô cùng với
các dải áo. Chúng tôi nói những chuyện vô hại không đâu và cả

hai đều đỏ mặt. Cô bé đã trở thành thiếu nữ từ lúc nào.

Buổi chiều mùa hè hôm đó, chúng tôi đang chơi dưới bóng cây

hạt dẻ cuối vườn, sau giây phút im lặng giữa cuộc đi dạo, cô gái
rời khỏi cánh tay tôi và bảo:

– Hai đứa mình cùng chạy nào!

Tôi còn nhìn thấy cô gái. Cô mặc toàn đồ đen để tang bà. Một ý

nghĩ trẻ con thoáng qua trong đầu. Pepa trở lại Pepita, cô nói với
tôi:

– Nào cùng chạy nào!

Và cô gái bắt đầu chạy trước tôi với thân hình mảnh dẻ như

bóng dáng một con ong, áo dài vén đến bụng chân để lộ hai bàn
chân nhỏ nhắn. Tôi chạy theo sau, sắp đuổi kịp thì cô bé lại rướn
lên chạy tiếp, gió thổi theo sau, từng lúc cuốn cả vạt áo sơ mi
pelơrin màu đen khiến tôi nhìn được tấm lưng màu hồng óng ả

của cô.

Tôi cố đuổi theo, người mệt lử. Cuối cùng tôi đuổi kịp cô ở gần

một cái giếng cạn. Tôi nắm được thắt lưng cô gái, với quyền
thắng cuộc tôi bắt cô ngồi xuống bãi cỏ. Cô không kháng cự. Cô

thở hổn hển và cười tôi. Lúc đó tôi nghiêm nghị, chỉ đứng nhìn
cặp mắt đen qua hàng mi dày.

– Anh ngồi xuống dây. - Cô nói với tôi. - Trời hãy còn sáng.

Hãy đọc cái gì đi. Anh có quyển sách nào không?

Tôi có đem theo hai cuốn Voyages (Những chuyến đi) của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.