NGÀY ĐẦU TIÊN - Trang 258

Ngày hôm sau, trên đường đến Học viện, tôi có một cuộc gặp gỡ kỳ lạ.

Tôi tìm quán cà phê tại một trong các tòa nhà mới đã tràn ngập đường phố
thủ đô trong thời gian tôi lưu lại Chilê. Dù đó có là khu phố nào hay con
phố nào, đồ trang trí vẫn luôn đồng nhất, các quầy bánh ngọt vẫn vậy, và
phải tự trang bị một chứng chỉ ngôn ngữ lố lăng mới có thể gọi những tổ
hợp cà phê và trà hết sức đa dạng và những tên gọi lạ lùng trong quán.

Một người đàn ông lại gần trong khi tôi đang ngồi tại quầy, đợi được

phục vụ tách “Skinny Cap with wings” (cứ tạm dịch là Cappuccino để
mang đi). Ông ta trả tiền thứ đồ uống tôi vừa gọi và hỏi tôi có thể dành cho
ông ta ít phút không; ông ta muốn nói về chủ đề mà theo ông ta, tôi đang
hết sức quan tâm. Ông ta dẫn tôi về phía phòng chính và chúng tôi ngồi vào
hai chiếc ghế bành da, hai bản sao rẻ tiền nhưng khá tiện dụng. Người đàn
ông nhìn tôi chằm chằm hồi lâu trước khi lên tiếng.

- Có phải cậu đang làm việc tại Học viện Khoa học?

- Vâng, đúng là thế, nhưng tôi đang hân hạnh tiếp chuyện ai thế này?

- Tôi thường nhìn thấy cậu ở đây mỗi sáng. Luân Đôn là một thủ đô lớn

nhưng mỗi khu phố lại giống như một ngôi làng, đó chính là cái lưu giữ vẻ
duyên dáng cho thành phố quá đỗi rộng lớn này.

Tôi không nhớ đã gặp người đang trò chuyện cùng, nhưng vì tính tôi

vốn đãng trí nên tôi không thấy có lý gì lại nghi ngờ lời nói này.

- Sẽ là dối trá nếu nói với cậu rằng cuộc gặp gỡ giữa chúng ta hôm nay

hoàn toàn tình cờ, ông ta nói tiếp. Tôi đã muốn bắt chuyện với cậu từ ít lâu
nay.

- Chuyện này hình như đã được thực hiện rồi, tôi có thể giúp gì cho ông

đây?

- Cậu có tin vào số phận không, Adrian?

Nghe một người hoàn toàn xa lạ gọi mình bằng tên thường gây ra một

cảm giác lưỡng lự nào đó, cảm giác của tôi lúc này chính xác là như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.