NGÀY ĐẦU TIÊN - Trang 262

- Ông tìm thấy vật này ở đâu?

- Đó là cả một câu chuyện dài. Điều quan trọng là cậu biết đến sự tồn tại

của nó, sau này chuyện đó sẽ có ích cho cậu.

- Bằng cách nào?

- Bằng cách tránh cho cậu việc mất quá nhiều thời gian băn khoăn tự hỏi

liệu thứ cậu sở hữu phải chăng chỉ là một biến cố của tự nhiên. Chuyện này
cũng bảo vệ cậu khỏi sự mù quáng thiếu suy xét con người thường mắc
phải khi sợ phải đối diện với sự thực. Einstein từng nói rằng có hai thứ là vô
hạn, Vũ trụ và sự ngu dốt của loài người, và khi nói như thế, ông hoàn toàn
chắc chắn vế thứ hai.

- Ông đã biết được gì về mẫu vật sẵn có? Tôi hỏi.

- Tôi không sẵn có mẫu vật đó, tôi bằng lòng với việc nghiên cứu nó và

tôi biết rất ít về nó, chao ôi. Vả lại, tôi cũng không muốn kể với cậu những
kết quả thu được. Không phải vì không tin tưởng cậu, nếu không tin cậu thì
tại sao tôi lại có mặt ở đây, đúng không? Nhưng chỉ sự tình cờ thôi thì chưa
đủ. Trong trường hợp khả quan nhất, nó chỉ dùng để khơi dậy trí tò mò
trong tinh thần khoa học. Chỉ có sự tài tình, phương pháp và liều lĩnh mới
dẫn đến khám phá; tôi không muốn định hướng những nghiên cứu tới đây
của cậu. Tôi muốn để cậu tự do lựac họn tiên nghiệm.

- Nghiên cứu nào? tôi hỏi, những giả thiết người đàn ông này đưa ra

thực sự khiến tôi phát bực.

- Cho phép tôi hỏi cậu câu cuối cùng chứ, Adrian? Tương lai dành cho

cậu trong cái Học viện Khoa học lừng danh này? Một ghế giảng viên
chăng? Một lớp toàn những học viên xuất sắc, mỗi người đều tin chắc vào
trí tuệ thông minh vượt bậc của bản thân chăng? Một mối quan hệ nồng nàn
thắm thiết với cô sinh viên xinh nhất giảng đường chăng? Tôi đã trải qua tất
cả những thứ đó, và tôi không nhớ nổi gương mặt nào cả. Nhưng tôi cứ nói,
nói mãi mà không để cậu trả lời câu hỏi của tôi. Vậy thì là cái tương lai này
chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.