NGÀY ĐẦU TIÊN - Trang 412

Tôi những muốn mình có thể làm thế, danh sách đủ dài để buộc cô ấy

phải tập trung chú ý đến khi chúng tôi lên tới ngôi đền thờ đáng nguyền rủa
kia, nhưng nhìn xem tay mình phải bám vào đâu là điều duy nhất tôi có thể
làm lúc bấy giờ. Chúng tôi tiếp tục leo trong yên lặng tuyệt đối.

Chúng tôi vẫn chưa qua hết khổ nạn. Còn phải vượt qua một cây cầu

treo dài nữa, cây cầu rộng không quá một bàn chân.

* * *

Bấy giờ là gần sáu giờ chiều, màn đêm đang dần buông và tôi chỉ cho

Keira rằng nếu ngôi đền không lọt vào tầm mắt trong vòng nửa giờ tới,
chúng tôi thực sự sẽ phải bắt tay vào việc tìm một chỗ nghỉ qua đêm. Điều
mà tôi vừa nói thật vô lý, chúng tôi đang leo dọc vách núi và không có bất
cứ chỗ nghỉ nào hết, trước mặt chẳng có mà sau lưng cũng không.

Keira bắt đầu kiểm soát cơn chóng mặt tốt hơn. Các cử chỉ của cô ấy trở

nên uyển chuyển hơn, cô ấy leo lên nhanh nhẹn. Có lẽ cô ấy giỏi che giấu
nỗi sợ hơn tôi.

Cuối cùng thì đằng sau sườn núi chúng tôi vừa leo cũng hiện ra ngọn

núi trải dài về phía đỉnh cao nhất của dãy núi. Một vùng cao nguyên trông
xuống thung lũng nơi hiện ra, như trong một giấc mơ, một ngôi đền lợp
ngói đỏ.

Kiệt sức, Keira khuỵu gối xuống sườn dốc dịu mát trong bóng râm của

những cây sồi lớn. Không khí trong lành đến nỗi như nung đốt cổ họng
chúng tôi.

Ngôi đền trông thật ấn tượng. Nền được tạc vào trong vách đá, mặt tiền

hai tầng gồm sáu cửa sổ lớn. Một cầu thang dẫn đến lối vào. Đằng trước
mảnh sân hẹp là ngôi đền phần mái trước hơi đổ bóng. Tôi nhớ lại đoạn
đường gian nan vừa dẫn chúng tôi tới tận đây và tự hỏi phép màu nào đã
giúp con người xây nên một công trình nhưng? Những bức khắc gỗ bao
quanh các khung cửa phải chăng đã được gia công tại chỗ trước khi ghép
lại?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.